Cầu Nguyện: Vào nơi kín đáo
"Và khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh.“ (Mt 6, 5-6)
Hôm qua chúng ta đã cùng suy ngắm tinh thần ẩn dật của Đức Kitô. Sự ẩn dật trong một môi trường bình thường và „kín đáo“, môi trường chẳng có gì để chú ý đó giúp cho Giêsu chuẩn bị cho sứ mạng phục vụ.
Hôm nay, nhìn lại cuộc sống của mình, chúng ta thấy thật là chóng mặt. Khái niệm „Stress“ trở thành một khái niệm tiêu cực. Mọi người, từ trẻ nít đến người lớn, ngày ngày cứ chạy theo bao nhiêu công việc, bao nhiêu lo lắng. „Tôi không có giờ“. Câu nói này trở thành một trong những câu nói thường xuyên trên môi miệng của nhiều người. Không có giờ để thảnh thơi uống một ly trà. Không có giờ để thưởng thức ăn bát cơm nóng thơm ngon. Không có giờ để tản bộ ngoài vườn. Và cũng chẳng có giờ để cầu nguyện nữa.
Vì thế, thinh lặng và những nơi kín đáo để cầu nguyện trở thành một điều gì khó hiểu với nhiều người. Đến nỗi một số người rất sợ thinh lặng, một số người rất sợ ở một mình trong nơi kín đáo.
Trong bài phúc âm ở trên, Giêsu hôm nay như muốn nhắc nhớ chúng ta phải chú ý đến tinh thần cầu nguyện, chú ý đển giá trị của cõi thinh lặng.
Nhưng khi cầu nguyện, thì cần vào nơi kín đáo, chứ đừng có vừa cầu nguyện vừa la làng cho mọi người ngoài phố biết đến. Ở đây, khi đọc và suy gẫm kỹ, chúng ta thấy Giêsu rất là thực tế. Ai ai trong chúng ta không có một nhu cầu muốn phô trương, khoe khoang. Không chỉ khoe mình giàu có, đẹp đẽ và giỏi giang, mà còn khoe mình đạo đức thánh thiện hơn người. Vâng, chúng ta hãy nhớ lại những chàng Pha-ri-sêu đạo đức giả thời xưa, và thời nay cũng chẳng thiếu người thích „chìa ra“ cho người khác thấy „cái áo đạo đức“ với xâu chuỗi dài lòi ra bên ngoài.
Thực vậy, cầu nguyện như thế thì làm sao có thể đi vào được bên trong cõi thâm sâu của tình yêu. Làm sao có thể gặp gỡ được Thiên Chúa - Đấng hiền lành và khiêm nhượng trong lòng. Điều này làm cho chúng ta phải suy nghĩ lại chính đời sống cầu nguyện và đời sống đạo của mình.
Con đường cầu nguyện là con đường đi vào bên trong, nghĩa là đi vào trong chỗ kín đáo, vào trong bầu khí thinh lặng, vào trong sa mạc thực sự. Chỉ như vậy, thì chúng ta mới có thể tìm gặp được mình, được Chúa. Chuyện kể rằng, có hai chàng thanh niên rất muốn hiểu mình là ai và cuộc sống của mình, nhưng luẩn quẩn với bao nhiêu thứ, nên cả hai rất bối rối và chẳng biết phải làm sao. Nghe tin có một ông lão ở làng gần đó, sống rất bình dị, đơn sơ, thanh thản và lại rất khôn ngoan. Bao người tuôn đến để xin ông những lời khuyên bổ ích. Hai anh chàng này cũng chạy tới. Lúc đó thì ông lão đang kín nước từ giếng trước nhà. "Làm sao chúng tôi có thể nhận biết mình là ai?“ Ông lão thản nhiên trả lời. "Hai anh cứ kín nước dùm tôi, thì sẽ khám phá được mình là ai!“ Hai chàng nghe mà thấy kỳ cục quá, nhưng vẫn làm theo. Một hồi sau, mệt quá, một trong hai lên tiếng: „Xin ông chỉ cho chúng tôi! Cứ kín nước như vậy, vừa mệt vừa mất giờ làm sao còn tâm trí để nhận biết mình là ai.“ Đến đây ông lão nói hai anh dừng tay, và ngồi nghỉ chút trên bờ giếng. Một hồi sau ông tiến lại và nói với hai Anh rằng: "Hai Anh hãy nhìn xuống mặt nước giếng!“ Hai chàng thanh niên nhìn xuống và nhận ra được chính khuôn mặt của mình đang phản chiếu lại từ chính mặt nước thanh bình kia. Ông lão liền nói: "Chỉ khi nào cuộc sống và tâm hồn của Hai Anh bình lặng như mặt nước giếng, thì hai anh sẽ nhận biết được mình là ai“
Trong ngày sống hôm nay, xin mời Bạn hãy chú ý đi vào trong thinh lặng, đi vào trong nơi kín đáo, trong sa mạc của cuộc đời. Hãy chú ý để cho mặt nước cuộc đời và tâm hồn bạn trở nên bình lặng. Trong sự thinh lặng đó, chúng ta hướng lòng mình về Chúa. Diện đối diện chúng ta sẽ khám phá được một Thiên Chúa hiền lành và khiêm nhường dường bao.
"Và khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh.“ (Mt 6, 5-6)
Hôm qua chúng ta đã cùng suy ngắm tinh thần ẩn dật của Đức Kitô. Sự ẩn dật trong một môi trường bình thường và „kín đáo“, môi trường chẳng có gì để chú ý đó giúp cho Giêsu chuẩn bị cho sứ mạng phục vụ.
Hôm nay, nhìn lại cuộc sống của mình, chúng ta thấy thật là chóng mặt. Khái niệm „Stress“ trở thành một khái niệm tiêu cực. Mọi người, từ trẻ nít đến người lớn, ngày ngày cứ chạy theo bao nhiêu công việc, bao nhiêu lo lắng. „Tôi không có giờ“. Câu nói này trở thành một trong những câu nói thường xuyên trên môi miệng của nhiều người. Không có giờ để thảnh thơi uống một ly trà. Không có giờ để thưởng thức ăn bát cơm nóng thơm ngon. Không có giờ để tản bộ ngoài vườn. Và cũng chẳng có giờ để cầu nguyện nữa.
Vì thế, thinh lặng và những nơi kín đáo để cầu nguyện trở thành một điều gì khó hiểu với nhiều người. Đến nỗi một số người rất sợ thinh lặng, một số người rất sợ ở một mình trong nơi kín đáo.
Trong bài phúc âm ở trên, Giêsu hôm nay như muốn nhắc nhớ chúng ta phải chú ý đến tinh thần cầu nguyện, chú ý đển giá trị của cõi thinh lặng.
Nhưng khi cầu nguyện, thì cần vào nơi kín đáo, chứ đừng có vừa cầu nguyện vừa la làng cho mọi người ngoài phố biết đến. Ở đây, khi đọc và suy gẫm kỹ, chúng ta thấy Giêsu rất là thực tế. Ai ai trong chúng ta không có một nhu cầu muốn phô trương, khoe khoang. Không chỉ khoe mình giàu có, đẹp đẽ và giỏi giang, mà còn khoe mình đạo đức thánh thiện hơn người. Vâng, chúng ta hãy nhớ lại những chàng Pha-ri-sêu đạo đức giả thời xưa, và thời nay cũng chẳng thiếu người thích „chìa ra“ cho người khác thấy „cái áo đạo đức“ với xâu chuỗi dài lòi ra bên ngoài.
Thực vậy, cầu nguyện như thế thì làm sao có thể đi vào được bên trong cõi thâm sâu của tình yêu. Làm sao có thể gặp gỡ được Thiên Chúa - Đấng hiền lành và khiêm nhượng trong lòng. Điều này làm cho chúng ta phải suy nghĩ lại chính đời sống cầu nguyện và đời sống đạo của mình.
Con đường cầu nguyện là con đường đi vào bên trong, nghĩa là đi vào trong chỗ kín đáo, vào trong bầu khí thinh lặng, vào trong sa mạc thực sự. Chỉ như vậy, thì chúng ta mới có thể tìm gặp được mình, được Chúa. Chuyện kể rằng, có hai chàng thanh niên rất muốn hiểu mình là ai và cuộc sống của mình, nhưng luẩn quẩn với bao nhiêu thứ, nên cả hai rất bối rối và chẳng biết phải làm sao. Nghe tin có một ông lão ở làng gần đó, sống rất bình dị, đơn sơ, thanh thản và lại rất khôn ngoan. Bao người tuôn đến để xin ông những lời khuyên bổ ích. Hai anh chàng này cũng chạy tới. Lúc đó thì ông lão đang kín nước từ giếng trước nhà. "Làm sao chúng tôi có thể nhận biết mình là ai?“ Ông lão thản nhiên trả lời. "Hai anh cứ kín nước dùm tôi, thì sẽ khám phá được mình là ai!“ Hai chàng nghe mà thấy kỳ cục quá, nhưng vẫn làm theo. Một hồi sau, mệt quá, một trong hai lên tiếng: „Xin ông chỉ cho chúng tôi! Cứ kín nước như vậy, vừa mệt vừa mất giờ làm sao còn tâm trí để nhận biết mình là ai.“ Đến đây ông lão nói hai anh dừng tay, và ngồi nghỉ chút trên bờ giếng. Một hồi sau ông tiến lại và nói với hai Anh rằng: "Hai Anh hãy nhìn xuống mặt nước giếng!“ Hai chàng thanh niên nhìn xuống và nhận ra được chính khuôn mặt của mình đang phản chiếu lại từ chính mặt nước thanh bình kia. Ông lão liền nói: "Chỉ khi nào cuộc sống và tâm hồn của Hai Anh bình lặng như mặt nước giếng, thì hai anh sẽ nhận biết được mình là ai“
Trong ngày sống hôm nay, xin mời Bạn hãy chú ý đi vào trong thinh lặng, đi vào trong nơi kín đáo, trong sa mạc của cuộc đời. Hãy chú ý để cho mặt nước cuộc đời và tâm hồn bạn trở nên bình lặng. Trong sự thinh lặng đó, chúng ta hướng lòng mình về Chúa. Diện đối diện chúng ta sẽ khám phá được một Thiên Chúa hiền lành và khiêm nhường dường bao.