
Matt Swaim của The Coming Home Network International, ngày 24 tháng 4 năm 2025, thuật lại các trường hợp điển hình trở lại Công Giáo nhân dịp tang lễ của các vị giáo hoàng và thời gian trống tòa Phêrô của Giáo Hội Công Giáo:
Khi Giáo Hội Công Giáo chuyển giao giữa các vị giáo hoàng, đây thường là thời điểm đầy kịch tính đối với cả những người Công Giáo từ khi còn trong nôi và những người mới trở lại đạo; chúng ta tạm biệt Đức Thánh Cha và cầu nguyện để Chúa Thánh Thần hướng dẫn quá trình này trong khi chúng ta chờ đợi xem ai sẽ được bầu tiếp theo. Vì Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã qua đời vào đúng đầu mùa Phục sinh, điều này cũng có nghĩa là tất cả những người được tiếp nhận vào Giáo hội trong Lễ Vọng Phục sinh hai ngày trước đó đã dành nhiều thời gian hơn với tư cách là người Công Giáo mà không có Đức Giáo Hoàng hơn là có Đức Giáo Hoàng.
Tuy nhiên, ngoài phạm vi cảm xúc mà người Công Giáo trải qua, có một sự tò mò to lớn thu hút toàn thế giới, ngay cả những người có thể không quan tâm đến Giáo hội, về sự chuyển giao giáo hoàng. Nhiều người cải đạo trong số các thành viên của CHNetwork là những người Công Giáo duy nhất trong gia đình mở rộng của họ, và giờ đây phải làm người liên lạc với những người thân không theo Công Giáo và trả lời đủ loại câu hỏi về những gì thực sự đang diễn ra trong Giáo hội tại thời điểm hiện tại. Suy đoán và phân tích về những hoạt động của Vatican đã trở thành chủ đề bàn tán hàng ngày.
Đối với một số người, sự tò mò này giống như một giải bóng bầu dục giả tưởng hơn là bất cứ mối quan tâm thực sự nào về bản chất của Giáo Hội Công Giáo. Nhưng đối với những người khác, tang lễ của một vị giáo hoàng và cuộc bầu một vị giáo hoàng khác có thể khơi dậy những câu hỏi sâu sắc hơn nhiều. Giáo hội là gì? Điều gì cấu thành nên thẩm quyền hợp pháp của Ki-tô giáo? Những gì tôi đang thấy diễn ra so với kinh nghiệm lịch sử và phẩm trật của truyền thống đức tin của riêng tôi như thế nào? Những câu hỏi này có thể mở ra cho những người tìm kiếm thiện chí khả năng muốn tìm hiểu về Công Giáo vượt ra ngoài cơ chế thực tế đơn thuần của một mật nghị.
Trên thực tế, một số thành viên của Coming Home Network của chúng tôi đã chia sẻ việc chứng kiến sự chuyển giao quyền lực của giáo hoàng đã đóng một vai trò quan trọng trong việc khiến họ cân nhắc việc xem xét lại Giáo Hội Công Giáo.
Sau đây là một số câu chuyện của họ…
*****
“Vào ngày 6 tháng 8 năm 1978, Đức Giáo Hoàng Phaolô VI qua đời. Điều mà tôi sớm biết được là ba kênh truyền hình lớn ở Hoa Kỳ bị ám ảnh bởi việc ai sẽ là vị giáo hoàng tiếp theo và cách bầu ra một vị. Cha tôi giải thích với tôi rằng một số người đàn ông sẽ bỏ phiếu và sau đó màu khói bốc ra từ ống khói của họ sẽ cho thế giới biết rằng họ đã chọn một vị giáo hoàng mới để lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo. Bất cứ khi nào tôi bật TV, nó luôn có vẻ như đang hiển thị cùng một thứ, ống khói. Cuối cùng, khói trắng xuất hiện vào ngày 26 tháng 8 năm 1978 và Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô I đã được các Hồng Y đồng nghiệp của mình chọn làm người kế vị Thánh Phêrô.
“Mọi thứ trở lại bình thường trong thế giới của tôi cho đến ngày 28 tháng 9 năm 1978 khi Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô I qua đời. Ôi không! Màn hình TV với ống khói lại xuất hiện! Tôi có bao giờ được xem lại chương trình Wide World of Sports của ABC nữa không? Vào ngày 16 tháng 10 năm 1978, Karol Wojtyla, Hồng Y Tổng giám mục Krakow, được chọn làm Giám mục Rome và lấy tên là Giáo hoàng Gioan Phaolô II. Tôi đã bỏ lỡ sáu ngày thứ Bảy của chương trình Wide World of Sports của ABC cùng với một số trận bóng đá của trường đại học và chuyên nghiệp, vì vậy tôi rất vui khi được xem lại TV. Khi tôi vui mừng khi nghe những lời này, 'bây giờ hãy quay lại chương trình phát sóng thường lệ của chúng ta...', tôi hoàn toàn không biết rằng người đàn ông sẽ trở thành Kitô hữu có ảnh hưởng nhất của thế kỷ XX vừa khoác lên mình chiếc áo choàng giáo hoàng.
"Người đàn ông này, người mà tôi gián tiếp khá khó chịu, một ngày nào đó tôi sẽ gọi là giáo hoàng của mình. Ông ấy đã dũng cảm đứng lên chống lại chủ nghĩa cộng sản vô thần và tôi sẽ kinh ngạc trước sức mạnh và lòng dũng cảm của ông ấy khi ông chiến đấu với căn bệnh Parkinson. Khi ông qua đời, tôi đã ở trong trạng thái sốc khi nhớ lại đã nói với bạn bè và gia đình rằng, 'ông ấy là giáo hoàng duy nhất mà tôi từng biết...'.
“... Vài năm sau khi gia nhập Giáo hội, tôi đã tình nguyện trở thành người bảo trợ cho RCIA của giáo xứ mình. Tôi được ghép đôi với một chàng trai trẻ, anh ấy kể với tôi rằng anh ấy bắt đầu quan tâm đến Giáo Hội Công Giáo sau khi Giáo hoàng Gioan Phaolô II qua đời. Anh ấy kể với tôi rằng tất cả các đài tin tức quốc gia và truyền hình cáp đều đưa tin về cái chết và tang lễ của Giáo hoàng gần như 24 giờ một ngày. Anh ấy rất thích thú với người đàn ông này và tác động của ông đối với thế giới đến nỗi anh ấy muốn tìm hiểu thêm về Giáo Hội Công Giáo và điều này cuối cùng đã dẫn anh ấy đến RCIA. Tôi nghĩ thật trớ trêu khi khi còn nhỏ, tôi đã khó chịu với việc đưa tin trên truyền hình về cuộc bầu cử Giáo hoàng Gioan Phaolô II nhưng việc đưa tin trên truyền hình về tang lễ của Gioan Phaolô đã khiến bạn tôi cải đạo.”
Tiến sĩ David Perry, Cựu tín đồ Trưởng lão, Giáo hoàng đã hủy hoại TV của tôi như thế nào
*****
“Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng hồi đó tôi rất hẹp hòi và cố chấp, nghĩ rằng bất cứ ai không thuộc giáo phái của chúng tôi đều phải xuống địa ngục. Tôi coi Giáo Hội Công Giáo là kẻ phạm tội lớn nhất. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ khi mười bảy tuổi, tôi đã xem lễ tang của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô I vào năm 1978 với sự thích thú và tò mò lớn. Tôi thậm chí còn ghi chép! Mặc dù tôi không hiểu gì cả về Thánh lễ, tôi thấy tò mò. Hôm nay, tôi tự hỏi liệu có hạt giống nào được gieo vào tâm hồn tôi lúc đó không, chỉ để nảy mầm mười bốn năm sau đó.”
Jim Barnett, cựu Giáo hội Chúa Ki-tô, Từ Giáo phái đến Bí tích
*****
“Tôi vẫn còn một danh sách dài những phản bác đối với giáo lý Công Giáo, nhưng từng điều một, tất cả dường như đều được giải đáp. Tôi vẫn cười về cách khá ngoạn mục mà Chúa đã giải quyết một trong những phản bác cuối cùng của tôi. Đó là: chắc chắn Giáo Hội Công Giáo đã được người Ý trả tiền? Tất cả các Giáo hoàng đều là người Ý trong 400 năm. Tôi thấy Giáo hội Anh đáng ngờ, vì nó quá Anh — và Anh thuộc tầng lớp trung lưu — nhưng tôi không phải đang từ chảo rán nhẩy vào lửa sao [từ xấu đến tệ hơn]? Từ một định chế trung lưu hoàn toàn của Anh sang một địnhh chế hoàn toàn của Ý? Vâng, một ngày nọ, tôi thấy mình đang tham dự một Thánh lễ, và khi kết thúc, vị linh mục nói: 'Tôi có một thông báo — chúng ta có một giáo hoàng mới! Ngài đã lấy tên là Gioan Phaolô II. Và ngài là người Ba Lan!’ Điều này giống như một thông điệp cá nhân từ Chúa, bảo tôi đừng ngốc nghếch như vậy và hãy từ bỏ những lời phản bác vô tận của tôi đối với Giáo hội của Người.”
Tiến sĩ Cyprian Blamires, Cựu tín đồ Anh giáo, Tìm đường đi của tôi
****
“Tôi thích phụng vụ và những lời cầu nguyện của Giáo Hội Công Giáo. Tôi đánh giá cao việc Thánh lễ không phụ thuộc vào tính cách hay sở thích của mục tử. Hầu như mọi phần của Thánh lễ đều là tham chiếu hoặc trích dẫn Kinh thánh. Tôi đánh giá cao việc chúng tôi thực sự hát thánh ca. Dần dần, khi tôi thấy bánh thánh được nâng lên trên bàn thờ tuần này qua tuần khác, với những chữ ‘Đây là mình Thầy’ và ‘Này, Chiên Thiên Chúa’, tôi bắt đầu tin rằng Chúa Kitô thực sự hiện diện ở đó, rằng đây là Giáo hội của tôi và tôi muốn rước lễ ở đó. Tôi đã chán việc phải đứng ngoài cuộc. Tôi muốn trở thành người Công Giáo.
“Tôi nhớ mình đã nghĩ: thật khiêm nhường khi Chúa Kitô trở thành bánh của chúng ta. Nhân tiện, Đức Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã qua đời vào mùa xuân năm đó vào đêm trước Chúa Nhật Lòng Thương Xót Chúa. Ngài đã là giáo hoàng trong suốt cuộc đời tôi. Đối với tôi, đó là một mất mát lớn, cá nhân. Khi nghe tin ngài qua đời, tôi tự nhủ, ‘Mình phải trở thành người Công Giáo.’”
Ari Mack, Cựu tín đồ Ngũ Tuần, Sự tha thứ trên con đường đến với đức tin
*****
“Tôi 51 tuổi, đã kết hôn được 15 năm và không có con, sống trên năm mẫu Anh trong rừng ở Nam Oregon, vào thời điểm Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II qua đời. Chồng tôi, Brad, không lo lắng như tôi về việc không có nhà thờ thực sự để tham dự, nhưng điều đó đã làm tôi rất khó chịu trong nhiều năm, đặc biệt là vào lễ Phục sinh. Tuy nhiên, đây là Nhà thờ lớn nhất trên trái đất đã làm cả thế giới như bị giam cầm vào lễ Phục sinh năm 2005, và tôi không thể ngừng khóc.
“Tôi chỉ là một Ki-tô hữu không theo giáo phái nào, thậm chí không phải là người Công Giáo, nhưng tôi đã khóc vì Chúa nhật Phục sinh cuối cùng đau lòng của Đức Giáo Hoàng, khi ngài xuất hiện ở cửa sổ căn hộ Vatican của mình, không thể nói chuyện với chúng tôi. Tôi cảm thấy Karol Wojtyla (tên khai sinh của ngài) đã là 'người bạn' và anh trai của tôi trong một thời gian dài. Kể từ khi ngài trở thành tin tức toàn cầu, xuất hiện trên ban công tại Vatican vào tháng 10 năm 1978, tôi đã bị cuốn hút bởi vị Giáo hoàng người Ba Lan độc đáo này.
"Gia đình bên mẹ tôi cũng đến từ Ba Lan, vì vậy tôi cảm thấy chúng tôi có điểm chung. Bản tin truyền hình thậm chí còn ghi lại những năm đầu của ngài với tư cách là một diễn viên, thực hiện một điều gì đó hấp dẫn được gọi là 'Nhà hát của Lời Chúa'. Chà — điều này thật tuyệt vời. Tôi cũng đã lớn lên dưới sự quyến rũ của nhà hát với tất cả các chiều kích đầy màu sắc của nó, vật chất và tinh thần. Làm sao có thể vị Giáo hoàng mới này và hiện là nhà lãnh đạo của Giáo Hội Công Giáo lại biết được một số nguyện vọng và ước mơ này? Họ thậm chí còn nói rất nhiều về việc ngài mất mẹ từ khi còn nhỏ. Mẹ ruột của tôi đã mất khi tôi 14 tuổi, để lại một người chồng và bốn đứa con. Điều đó chắc chắn đã hình thành nên cuộc sống của tôi, vì vậy tôi có thể rất đồng cảm với Đức Gioan Phaolô II."
Adrienne Pueschel, cựu tín đồ Tin Lành, One Moment of Grace
*****
“Tôi ngồi cầu nguyện trong một nhà thờ Công Giáo tại Đan viện Holy Cross gần Tombstone, AZ. Điều này thật bất thường đối với tôi, vì tôi không phải là người Công Giáo. Tôi đã đi cùng mẹ chồng, người đang để tang chồng. Đây là nơi họ thích dừng lại và cầu nguyện. Khi quỳ xuống, tôi cầu nguyện: ‘Chúa ơi, con không hiểu về Đức tin Công Giáo, nhưng con muốn hiểu. Điều này thật kỳ lạ đối với con — những ngọn nến, hình ảnh, toàn bộ nền văn hóa — nhưng con muốn hiểu. Nếu có điều gì tốt đẹp ở đây để học, hãy chỉ cho con, hãy dạy con.’
“Khi chúng tôi lái xe về nhà ở Texas, tin tức về cuộc bầu cử Đức Giáo Hoàng Phanxicô đang được phát trên đài phát thanh. Tôi thấy thật thú vị khi ông ấy đến từ Argentina. Tôi ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn mười bốn năm và phục vụ cùng vợ tại nhà thờ Assemblies of God của chúng tôi. Tôi không bao giờ nghĩ rằng, chỉ hơn một năm nữa, tôi sẽ trở thành người Công Giáo.”
Enrique Crosby, Cựu Ngũ Tuần, Tìm Điểm Đang Biến Mất
*****
Trong những ngày chuyển giao này của Giáo hội, sẽ có nhiều điều để đọc và xem liên quan đến việc kết thúc di sản của một vị giáo hoàng và sự lên ngôi của một vị giáo hoàng mới. Sẽ có nhiều điều được nói về các khía cạnh quan liêu của Công Giáo, lịch sử lãnh đạo của nó và việc khám phá những cá nhân tham gia vào quá trình này.
Nhưng trong tất cả các cuộc thảo luận về cách thức hoạt động của cơ chế của việc chuyển đổi này, đừng quên cầu nguyện cho tất cả những người có thể đang quan sát các diễn biến này, không chỉ với sự quan tâm đến Giáo hội như một định chế, mà có lẽ là nơi mà Chúa có thể kêu gọi họ đến như ngôi nhà tâm linh của họ.