SUY NIỆM LỄ MÌNH MÁU THÁNH CHÚA NĂM – C
( Lc 9, 11b-17)
Chúa Giêsu hiện diện thực sự trong Mình Máu Thánh
Tiếp liền sau các đại lễ Chúa lên Trời và Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, thứ Năm sau lễ Chúa Ba Ngôi, tức 60 ngày sau lễ Phục sinh, Giáo hội cử hành lễ của Chúa, kính Mình Máu Thánh Chúa, mời gọi chúng ta tôn kính sự hiện diện của Chúa Giê-su trong Bí tích Thánh Thể, nơi Mình và Máu Người dưới hình bánh và rượu. Liền sau lễ là kiệu trọng thể Mình Thánh Chúa ra khỏi nhà thờ, đi trên đường trải thảm, có các em rắc hoa, vừa đi vừa hát: “Chúa nuôi dân bằng lúa mì tinh hảo, mật ong rừng, Người cho hưởng thỏa thuê” (Ca nhập lễ – lời của thánh Tô-ma A-qui-nô). Để loan truyền cho mọi người biết rằng: Chúa Giê-su hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể và Hy tế của Người là ơn cứu độ cho toàn thế giới.
Bánh rượu Men-ki-xê-đê dâng tiến
Nói đến Mình Thánh Chúa Giê-su là nói đến bánh dưới dạng “lương thực”. Từ “bánh thánh” có nghĩa là “hy sinh”: từ này được dùng để chỉ các lễ hy sinh Cựu Ước như: lễ vật của A-ben tôi trung của Chúa, hy lễ của Áp-ra-ham, và lễ vật tinh tuyền của Men-ki-xê-đê, thượng tế của Chúa.
Bài đọc I trích sáng Sáng Thế (14,18-20) đề cập đến bánh và rượu, lễ vật hy sinh và những hoa quả đầu mùa mà Men-ki-xê-đê vua thành Sa-lem mang đến dâng lên Chúa để xin Chúa chúc phúc.
Thánh lễ này, chúng ta dâng lên Chúa bánh rượu “là hoa màu ruộng đất và lao công vất vả của con người” để trở nên Mình và Máu Chúa Ki-tô. Và như vậy, Thánh lễ đã bắt nguồn từ xa xưa và kiện toàn mọi lễ dâng từ thời A-ben qua Men-ki-sê-đê cho tới nay. Men-ki-xê-đê là hình ảnh báo trước về Chúa Ki-tô sau này. Bánh và rượu do vị thượng thế Men-ki-xê-đê dâng tiến (Ga 14, 18) báo trước về bánh và rượu do Chúa Giê-su, Thượng Tế Tối Cao, Vua muôn thủa dâng tiến ngày Thứ Năm Tuần Thánh.
Bánh rượu của Chúa Giê-su
Chúa Giê-su đã chọn bánh và rượu làm dấu chỉ hữu hình về sự hiện diện của Người nơi trần gian. Vì Chúa Giê-su “đã trở thành Thượng tế cho đến muôn đời theo phẩm hàm Men-ki-xê-đê” (Dt 6,20).
Tối hôm trước ngày chịu khổ hình, Chúa Giê-su cầm bánh trong tay thánh thiện khả kính, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ và nói: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta”. Đoạn, cầm lấy chén rượu nho, tạ ơn, trao cho họ và họ uống cạn chén ấy. Và nói: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta” (1 Cr 11, 23-26). Chỉ trong mấy câu vắn tắt, Phao-lô đã thuật lại toàn bộ lịch sử tình yêu cứu độ của Thiên Chúa với con người. Không chỉ là quá khứ mà còn được dự đoán trong tương lai.
Dưới hình bánh rượu, Chúa Giê-su đã tự trao ban chính mình cách hoàn toàn, chứ không phải chỉ một phần. Chúa Giê-su hiện diện thực sự ở đó trót cả Mình và Máu Người, để dâng lên Chúa Cha một hiến lễ không đổ máu và trở nên lương thực cho linh hồn tín hữu. Bánh rượu của Chúa Giê-su mang thêm ý nghĩa lịch sử và giao ước cũ. Ðây không chỉ là hoa màu ruộng đất nhưng còn là công lao của con người. Thiên nhiên và con người đều phải trở nên tạo vật mới nhờ mầu nhiệm Chúa Giê-su nơi Bí tích Bánh Rượu mà chúng ta tiếp tục dâng trên bàn thờ để cho thế gian được sống (Ga 6,51).
Ý của cuộc rước kiệu Mình Thánh Chúa
Sau lễ này, Giáo hội kiệu Mình Thánh Chúa cách trang nghiêm ra khỏi nhà thờ, trên các tuyến đường để khẳng định và tuyên xưng Chúa Giê-su ngự thật trong phép Mình Thánh, trọn vẹn cả thần tính và nhân tính.
Thờ lạy và tôn vinh Chúa cách công khai giữa lòng xã hội, như một lời tuyên xưng: “Chúa đang ở giữa chúng ta”.
Rước Chúa trên các nẻo đường và ngõ phố cho thấy, Chúa không chỉ được tôn thờ nơi bàn thờ, Chúa hiện diện thực sự giữa lòng thế giới, mang Chúa vào trong đời ta, với mong ước nhà ta là nhà của Chúa, đường đời ta là đường của Chúa, xin Chúa hiện diện hằng ngày trong đời sống chúng ta! Có Chúa Giê-su là Bánh ban sự sống, Bánh của các thiên thần, Bánh của của kẻ hành hương cùng đi, chúng ta sẽ không cô đơn. Người tín hữu phải là chứng nhân mang Chúa đến mọi môi trường sống như gia đình, trường học, công sở và xã hội.
– Phương Du ám chỉ Chúa là Chúa cả trời đất, muôn phương phải bái thờ.
– Bàn thờ được trang trí hoa nến để đón rước Vua Trời.
– Khi đặt Mình Thánh vào Mặt nhật, dưới dạng mặt trời, ngụ ý rằng Chúa Giê-su là “Mặt Trời“: Ngài là ánh sáng của lòng ta (đó là ý nghĩa của từ “mặt nhật“).
– Bình khói hương thơm nghi ngút vừa đi vừa xông, tượng trưng cho lời nguyện cầu của chúng ta tỏa bay lên trước tòa Chúa.
– Các em bé rắc hoa trên đường nhắc lại cuộc rước Chúa Giê-su vào Thành Thánh, và những lời tụng ca của các em rất làm Chúa hài lòng.
Việc rước kiệu Mình Thánh Chúa, không chỉ dừng lại ở hành vi bên ngoài, mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng, mời gọi chúng ta “bánh bẻ ra” cho anh em mình, bằng sống yêu thương, phục vụ, hy sinh và hiệp thông. Người rước Mình Máu Chúa không chỉ mang Chúa trong lòng mà còn được sai đi để trở thành hiện thân sống động của Người giữa lòng thế giới.
Lạy Chúa Giê-su đang ngự trong phép Mình Thánh, con tin, con thờ lạy, con trông cậy. Xin Chúa chúc lành cho chúng con và cho toàn thế giới. Amen.
( Lc 9, 11b-17)
Chúa Giêsu hiện diện thực sự trong Mình Máu Thánh
Tiếp liền sau các đại lễ Chúa lên Trời và Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, thứ Năm sau lễ Chúa Ba Ngôi, tức 60 ngày sau lễ Phục sinh, Giáo hội cử hành lễ của Chúa, kính Mình Máu Thánh Chúa, mời gọi chúng ta tôn kính sự hiện diện của Chúa Giê-su trong Bí tích Thánh Thể, nơi Mình và Máu Người dưới hình bánh và rượu. Liền sau lễ là kiệu trọng thể Mình Thánh Chúa ra khỏi nhà thờ, đi trên đường trải thảm, có các em rắc hoa, vừa đi vừa hát: “Chúa nuôi dân bằng lúa mì tinh hảo, mật ong rừng, Người cho hưởng thỏa thuê” (Ca nhập lễ – lời của thánh Tô-ma A-qui-nô). Để loan truyền cho mọi người biết rằng: Chúa Giê-su hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể và Hy tế của Người là ơn cứu độ cho toàn thế giới.
Bánh rượu Men-ki-xê-đê dâng tiến
Nói đến Mình Thánh Chúa Giê-su là nói đến bánh dưới dạng “lương thực”. Từ “bánh thánh” có nghĩa là “hy sinh”: từ này được dùng để chỉ các lễ hy sinh Cựu Ước như: lễ vật của A-ben tôi trung của Chúa, hy lễ của Áp-ra-ham, và lễ vật tinh tuyền của Men-ki-xê-đê, thượng tế của Chúa.
Bài đọc I trích sáng Sáng Thế (14,18-20) đề cập đến bánh và rượu, lễ vật hy sinh và những hoa quả đầu mùa mà Men-ki-xê-đê vua thành Sa-lem mang đến dâng lên Chúa để xin Chúa chúc phúc.
Thánh lễ này, chúng ta dâng lên Chúa bánh rượu “là hoa màu ruộng đất và lao công vất vả của con người” để trở nên Mình và Máu Chúa Ki-tô. Và như vậy, Thánh lễ đã bắt nguồn từ xa xưa và kiện toàn mọi lễ dâng từ thời A-ben qua Men-ki-sê-đê cho tới nay. Men-ki-xê-đê là hình ảnh báo trước về Chúa Ki-tô sau này. Bánh và rượu do vị thượng thế Men-ki-xê-đê dâng tiến (Ga 14, 18) báo trước về bánh và rượu do Chúa Giê-su, Thượng Tế Tối Cao, Vua muôn thủa dâng tiến ngày Thứ Năm Tuần Thánh.
Bánh rượu của Chúa Giê-su
Chúa Giê-su đã chọn bánh và rượu làm dấu chỉ hữu hình về sự hiện diện của Người nơi trần gian. Vì Chúa Giê-su “đã trở thành Thượng tế cho đến muôn đời theo phẩm hàm Men-ki-xê-đê” (Dt 6,20).
Tối hôm trước ngày chịu khổ hình, Chúa Giê-su cầm bánh trong tay thánh thiện khả kính, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ và nói: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta”. Đoạn, cầm lấy chén rượu nho, tạ ơn, trao cho họ và họ uống cạn chén ấy. Và nói: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta” (1 Cr 11, 23-26). Chỉ trong mấy câu vắn tắt, Phao-lô đã thuật lại toàn bộ lịch sử tình yêu cứu độ của Thiên Chúa với con người. Không chỉ là quá khứ mà còn được dự đoán trong tương lai.
Dưới hình bánh rượu, Chúa Giê-su đã tự trao ban chính mình cách hoàn toàn, chứ không phải chỉ một phần. Chúa Giê-su hiện diện thực sự ở đó trót cả Mình và Máu Người, để dâng lên Chúa Cha một hiến lễ không đổ máu và trở nên lương thực cho linh hồn tín hữu. Bánh rượu của Chúa Giê-su mang thêm ý nghĩa lịch sử và giao ước cũ. Ðây không chỉ là hoa màu ruộng đất nhưng còn là công lao của con người. Thiên nhiên và con người đều phải trở nên tạo vật mới nhờ mầu nhiệm Chúa Giê-su nơi Bí tích Bánh Rượu mà chúng ta tiếp tục dâng trên bàn thờ để cho thế gian được sống (Ga 6,51).
Ý của cuộc rước kiệu Mình Thánh Chúa
Sau lễ này, Giáo hội kiệu Mình Thánh Chúa cách trang nghiêm ra khỏi nhà thờ, trên các tuyến đường để khẳng định và tuyên xưng Chúa Giê-su ngự thật trong phép Mình Thánh, trọn vẹn cả thần tính và nhân tính.
Thờ lạy và tôn vinh Chúa cách công khai giữa lòng xã hội, như một lời tuyên xưng: “Chúa đang ở giữa chúng ta”.
Rước Chúa trên các nẻo đường và ngõ phố cho thấy, Chúa không chỉ được tôn thờ nơi bàn thờ, Chúa hiện diện thực sự giữa lòng thế giới, mang Chúa vào trong đời ta, với mong ước nhà ta là nhà của Chúa, đường đời ta là đường của Chúa, xin Chúa hiện diện hằng ngày trong đời sống chúng ta! Có Chúa Giê-su là Bánh ban sự sống, Bánh của các thiên thần, Bánh của của kẻ hành hương cùng đi, chúng ta sẽ không cô đơn. Người tín hữu phải là chứng nhân mang Chúa đến mọi môi trường sống như gia đình, trường học, công sở và xã hội.
– Phương Du ám chỉ Chúa là Chúa cả trời đất, muôn phương phải bái thờ.
– Bàn thờ được trang trí hoa nến để đón rước Vua Trời.
– Khi đặt Mình Thánh vào Mặt nhật, dưới dạng mặt trời, ngụ ý rằng Chúa Giê-su là “Mặt Trời“: Ngài là ánh sáng của lòng ta (đó là ý nghĩa của từ “mặt nhật“).
– Bình khói hương thơm nghi ngút vừa đi vừa xông, tượng trưng cho lời nguyện cầu của chúng ta tỏa bay lên trước tòa Chúa.
– Các em bé rắc hoa trên đường nhắc lại cuộc rước Chúa Giê-su vào Thành Thánh, và những lời tụng ca của các em rất làm Chúa hài lòng.
Việc rước kiệu Mình Thánh Chúa, không chỉ dừng lại ở hành vi bên ngoài, mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng, mời gọi chúng ta “bánh bẻ ra” cho anh em mình, bằng sống yêu thương, phục vụ, hy sinh và hiệp thông. Người rước Mình Máu Chúa không chỉ mang Chúa trong lòng mà còn được sai đi để trở thành hiện thân sống động của Người giữa lòng thế giới.
Lạy Chúa Giê-su đang ngự trong phép Mình Thánh, con tin, con thờ lạy, con trông cậy. Xin Chúa chúc lành cho chúng con và cho toàn thế giới. Amen.