1. Thánh lễ lịch sử do Sứ Thần Tòa Thánh cử hành tại nhà thờ Anh giáo trong sự kiện hiếm hoi

Lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, sứ thần tòa thánh tại Vương quốc Anh đã cử hành Thánh lễ tại nhà thờ Anh giáo nổi tiếng nhất nước Anh.

Hôm thứ Hai, ngày 7 tháng 7, ngày lễ Di quan của Thánh Thomas Becket, Đức Tổng Giám Mục Miguel Maury Buendía đã cử hành thánh lễ hy tế tại nhà thờ chính tòa Canterbury với sự tham dự của hàng trăm người, bao gồm cả đội tuyển cricket của Vatican.

Trong bài giảng, Đức Cha Maury Buendía chia sẻ: “Thánh lễ hành hương này diễn ra trong bối cảnh Năm Thánh. Thánh lễ nhấn mạnh đời sống Kitô hữu như một hành trình tâm linh, vượt qua những thử thách và niềm vui của cuộc sống với niềm hy vọng neo chặt vào Chúa Kitô. Là những người hành hương hôm nay, chúng ta không chỉ tôn vinh một nhân vật lịch sử.”

Ngài nói tiếp: “Những ô cửa sổ kính màu xung quanh chúng ta minh họa cho vô số phép lạ được tường trình do Thánh Thomas Becket thực hiện trong thời Trung cổ. Đây cũng nên là một câu chuyện sống động. Thế giới chúng ta, ngày nay cũng như ngày xưa, đang cần hy vọng. Chúng ta đến trong năm thánh này với tư cách là những 'người hành hương của hy vọng' để được soi sáng bởi sự thánh thiện của Thánh Thomas Becket và chứng tá can đảm của ngài cho Chúa Kitô và Giáo hội của Người.”

Những người tham dự vào thứ Hai cũng được hưởng ơn toàn xá vì năm thánh và các phong tục của năm thánh.

Mặc dù Giáo xứ Công Giáo St. Thomas of Canterbury có truyền thống cử hành Thánh lễ tại nhà thờ chính tòa vào ngày 7 tháng 7 hàng năm, nhưng đây là lần đầu tiên sứ thần tòa thánh chủ trì buổi lễ.

Thánh Thomas Becket giữ chức tổng giám mục Canterbury từ năm 1162 cho đến khi bị những người ủng hộ Vua Henry Đệ Nhị sát hại vào năm 1170, khi họ xung đột với Đức Tổng Giám Mục Thomas về việc ngài bảo vệ Giáo hội và các quyền của Giáo hội.

Thánh Thomas Becket được Đức Giáo Hoàng Alexander Đệ Tam phong thánh ngay sau khi qua đời, và vào năm 1220, thi hài của ngài được chuyển từ hầm mộ của nhà thờ đến điện thờ phía sau bàn thờ. Người ta tin rằng một sứ thần của Giáo hoàng đã có mặt vào thời điểm đó.

Hầm mộ này đã bị vua Henry VIII phá hủy vào năm 1538 nhằm mục đích ngăn chặn lòng trung thành với Thánh Thomas Becket.

Trong thư trao đổi với CNA vào thứ Tư, ngày 9 tháng 7, Cha David Palmer, một thành viên của Giáo hạt tòng nhân Đức Mẹ Walsingham (và là một cựu linh mục Anh giáo), đã suy ngẫm về ý nghĩa của sự kiện này.

“Nhà thờ Canterbury thường được coi là quê hương của Anh giáo, Nhà thờ mẹ của Cộng đồng Anh giáo. Điều này làm lu mờ sự thật rằng ban đầu nó là Nhà thờ mẹ của Công Giáo ở Anh. Nơi đây là trụ sở của Thánh Augustinô thành Canterbury, vị tổng giám mục đầu tiên của Canterbury, được Giáo hoàng Grêgôriô cử đến để truyền bá đức tin Công Giáo đến dân chúng Ăng Lê”.

“Đối với những người chúng tôi đã thực hiện cuộc hành trình từ Anh giáo trở về Công Giáo, đây là một sự kiện có ý nghĩa và niềm vui đặc biệt.”


Source:Catholic News Agency

2. Những người định cư Do Thái tấn công làng Kitô giáo Palestine

Những người định cư Do Thái ở Bờ Tây đã tấn công làng Taybeh của người Palestine theo Kitô giáo và phóng hỏa gần nghĩa trang và một nhà thờ thế kỷ thứ năm. Các linh mục của ba nhà thờ trong làng - Công Giáo nghi lễ Latinh, Công Giáo Melkite và Chính thống giáo Hy Lạp - đã kêu gọi cộng đồng quốc tế “điều tra ngay lập tức và minh bạch”.

Các vụ tấn công đốt phá “diễn ra sau một loạt các hành vi bạo lực chống lại cư dân theo Kitô giáo của thị trấn, vốn đã leo thang trong những tuần gần đây”, Roberto Cetera, phóng viên của tờ báo Vatican tại Thánh Địa, đưa tin. “Những người định cư cũng đã phá hoại các vườn ô liu - là nguồn thu nhập chính của Taibeh - và ngăn cản nông dân tiếp cận và canh tác đất đai của họ.”

Cetera nói thêm:

Rắc rối của họ bắt đầu vào năm 1977 khi chính phủ Israel tịch thu hàng chục hecta đất gần đó và lập nên một thị trấn bất hợp pháp mang tên Rimonim. Những vùng đất nông nghiệp rộng lớn đã bị lấy đi từ nông dân Taibeh để xây dựng đường giao thông nối liền các thị trấn Do Thái khác nhau. Trong những ngày trước vụ tấn công hôm qua vào các địa điểm của người Kitô giáo, những người định cư đã nhắm vào vùng ngoại ô của thị trấn, đốt cháy một ngôi nhà và một số xe hơi.

Trong tuyên bố chung, các Cha Daoud Khoury, Jacques-Noble Abed và Bashar Fawadleh đã nói về “một loạt các cuộc tấn công nghiêm trọng và liên tục nhằm vào thành phố của chúng ta, đe dọa đến an ninh và sự ổn định của thành phố, đồng thời ảnh hưởng đến phẩm giá của cư dân và các địa điểm linh thiêng của thành phố”.

“Nếu người dân không cảnh giác và không có sự can thiệp của lính cứu hỏa,” họ nói tiếp, “một thảm họa lớn đã xảy ra. Trong bối cảnh bị khiêu khích hàng ngày, những người định cư vẫn tiếp tục chăn thả bò trên đất nông nghiệp của Taybeh, giữa những cánh đồng của các gia đình trong thành phố, và thậm chí gần nhà họ, mà không hề có bất kỳ sự can thiệp hay ngăn chặn nào từ chính quyền.”

Các linh mục cho biết thêm rằng Taybeh đã “trở thành mục tiêu công khai cho những người định cư bất hợp pháp, những người đang âm thầm mở rộng dưới sự bảo vệ của quân đội Israel và trở thành bàn đạp cho các cuộc tấn công tiếp theo vào vùng đất và con người”.

Tờ Times of Israel đưa tin vụ tấn công đốt phá xảy ra vào ngày 7 tháng 7; tờ báo Vatican đưa tin vụ việc xảy ra vào ngày 8 tháng 7. Cha Fawadleh nói với tờ Times of Israel rằng Cha Abed đã “gọi đến đường dây khẩn cấp của cảnh sát hai lần” trong vụ tấn công đốt phá “và được thông báo rằng một lực lượng cảnh sát đang được điều động, nhưng không có cảnh sát nào đến hiện trường”.

Taybeh là thị trấn cổ Ephraim, được nhắc đến trong Phúc âm Thánh Gioan (11:54). “Mối lo ngại lớn nhất của cư dân Kitô giáo Taibeh-Ephraim ngày nay là—khi sự chú ý toàn cầu đang đổ dồn vào thảm kịch khủng khiếp ở Gaza—cộng đồng quốc tế có thể chưa nhận thức đầy đủ về những mối đe dọa ngày càng nghiêm trọng đối với sự tồn vong của cộng đồng Kitô giáo lâu đời nhất thế giới”, Cetera viết.


Source:Catholic World News

3. Tiến Sĩ George Weigel: Thăng thiên so với sự hư nát của con người

Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “The Ascension vs. Human Composting”, nghĩa là “Thăng thiên so với sự hư nát của con người”.



Có nhiều lý do để tiếc nuối việc dời Lễ Trọng Chúa Thăng Thiên sang Chúa Nhật thứ bảy Mùa Phục Sinh. Trong số những lý do khác, việc dời lễ này làm rút ngắn thời gian Giáo hội suy niệm về ngày lễ trọng đại này, mà ý nghĩa của nó ngày càng trở nên quan trọng hơn trong thời điểm văn hóa này.

Sự thăng thiên của Chúa có ý nghĩa gì?

Sự Thăng Thiên có nghĩa là nhân tính—bản chất con người được Ngôi Hai của Chúa Ba Ngôi mặc lấy khi Nhập Thể—đã được kết hợp vào sự sống của chính Thiên Chúa.

Lễ Nhập Thể, được cử hành vào ngày Lễ Trọng Truyền Tin, dạy chúng ta rằng nhân tính của chúng ta là một chiếc bình xứng đáng cho hành động của Thiên Chúa trong lịch sử. Lễ Thăng Thiên dạy chúng ta rằng bản chất con người - được tôn vinh trong điều mà Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô 16 gọi là “bước nhảy vọt tiến hóa” của Sự Phục Sinh - giờ đây đã được hòa nhập vào sự hiệp thông vĩnh cửu của tình yêu tự hiến và đón nhận là Thiên Chúa Ba Ngôi. Và nếu, như Lời nguyện cho Lễ Thăng Thiên lưu ý, Lễ Thăng Thiên của Chúa Kitô cũng là “sự tôn vinh của chúng ta”, đó là bởi vì “nơi nào Đầu đã đi trước trong vinh quang, thì Thân Thể được kêu gọi theo sau trong hy vọng”. Hơn nữa, hy vọng đó không phải là một ảo tưởng phù phiếm, bởi vì Chúa đã hứa, trước Cuộc Khổ Nạn của Người, rằng những ai liên kết với con người và sự nghiệp của Người sẽ theo Người vào nhà Cha (xem Ga 13:36, 14:2).

Hiểu được ý nghĩa của Sự Thăng Thiên có nghĩa là làm sáng tỏ ý nghĩa của việc Chúa Kitô “được đưa lên Thiên Đàng” (Lu-ca 24:51). Những người hoài nghi đặt câu hỏi, thậm chí chế giễu Sự Thăng Thiên vì họ nghĩ về nó theo khía cạnh không gian: như thể Chúa Giêsu trong Sự Thăng Thiên đã dự đoán trước chuyến bay siêu thanh của Tom Cruise ở đầu phim Top Gun: Maverick, nơi Chuẩn úy “Hondo” Coleman kinh ngạc, “Anh ta là người đàn ông nhanh nhất còn sống”. Không, Sự Thăng Thiên chỉ có thể được hiểu là một thực tại siêu lịch sử: một sự kiện trong lịch sử vượt qua lịch sử bằng cách mở ra một cửa sổ nhìn vào vận mệnh thực sự của nhân loại, đó là cuộc sống vượt ra ngoài lịch sử trong cõi vĩnh hằng mà Chúa Giêsu gọi là Vương quốc của Chúa.

Biến cố Thăng Thiên hoàn tất chuỗi hiện ra trong đó Chúa Phục Sinh “hiện ra sống động [với các tông đồ] sau cuộc khổ nạn… hiện ra với họ trong bốn mươi ngày và nói về Vương quốc Thiên Chúa” (Cv 1:3). Và trong lần hiện ra cuối cùng này, Ngài, Chúa Tể của lịch sử và vũ trụ, chỉ ra vượt ra ngoài thế giới này đến tương lai huy hoàng của một Tạo Vật được hoàn tất trong “Giêrusalem mới”, nơi “sẽ không còn sự chết nữa… vì những điều cũ đã qua đi” (Kh 21:2, 4).

Do đó, Lễ Thăng Thiên đóng vai trò quan trọng trong phản ứng của Giáo hội trước cuộc khủng hoảng của thời đại chúng ta, đó là cuộc khủng hoảng trong chính ý niệm về con người.

Cuộc khủng hoảng này càng trở nên rõ nét hơn khi chúng ta xem xét một thực hành ghê tởm mang tên “khử hữu cơ tự nhiên” theo kiểu Orwell, trong đó các vi khuẩn ưa nhiệt phân hủy hài cốt của đàn ông và phụ nữ thành phân trộn, sau đó có thể được sử dụng như phân trộn bạn mua ở Home Depot. Những người ủng hộ phong trào xanh này cho rằng việc ủ phân của con người có giá trị sinh thái vì nó biến xác chết thành chất dinh dưỡng cho đất—điều này có lẽ không giống với cách những người làm vườn, trong số họ hàng của 73.000 binh sĩ Đế quốc Anh đã hy sinh trong Trận Somme thời Thế chiến thứ nhất, tưởng tượng về số phận của những người thân yêu mà hài cốt không bao giờ được tìm thấy. Những người theo chủ nghĩa xanh cực đoan một lần nữa chứng minh rằng họ tôn thờ một vị thần giả, Gaia.

Việc ủ phân người là hợp pháp tại mười ba tiểu bang (Washington, Colorado, Oregon, Vermont, California, New York, Nevada, Arizona, Delaware, Maryland, Minnesota, Maine và Georgia). Trong mọi trường hợp, Giáo hội địa phương đều phản đối việc hợp pháp hóa việc biến xác người chết thành phân bón. Tuy nhiên, đúng như dự đoán, một số người trong Phân ban Giấy phép của Hiệp hội Đạo đức Sinh học Công Giáo đã bảo vệ hoạt động này, vốn có tiền thân là một số hoạt động ghê rợn nhất trong các trại diệt chủng của Đức Quốc xã, nơi hài cốt người chết bị biến thành bánh xà phòng.

Việc ủ phân người không phản ánh giáo lý Kinh Thánh rằng chúng ta là bụi đất và sẽ trở về bụi đất (xem Sáng thế ký 3:19) như một số người Công Giáo ủng hộ. Ngược lại: nó phản ánh một nền nhân học méo mó, suy đồi, coi nhân loại là kết quả ngẫu nhiên của các lực sinh hóa vũ trụ, qua hàng tỷ năm, đã tình cờ tạo ra chúng ta. Sự Thăng Thiên, và thực sự là toàn bộ cung bậc nhân học Kinh Thánh từ Sáng thế ký đến Khải huyền, dạy một quan điểm hoàn toàn khác về nhân tính của chúng ta: chúng ta không phải là bụi sao đông đặc, mà là những tạo vật của một Đấng Tạo Hóa yêu thương, mà số phận của Ngài, được thể hiện rõ ràng trong Chúa Kitô phục sinh và thăng thiên, không phải là sự lãng quên hay phân bón, mà là vinh quang.

Quan điểm nào nhân văn hơn, từ đó chúng ta học được cách tôn trọng người khác? Quan điểm nào có thể bảo đảm hạnh phúc cá nhân và sự đoàn kết xã hội?

Không phải là quan điểm cho rằng chúng ta đang chờ trở thành phân trộn.


Source:First Things