Người bị quỷ ám thường sống cô lập. Họ có thể gặp khó khăn khi tham dự các buổi lễ nhà thờ hoặc bất kỳ buổi họp mặt tâm linh nào của tín hữu. Hơn nữa, họ thường bị cô lập về mặt cảm xúc và có rất ít bạn bè thực sự. Đây không phải là ngẫu nhiên. Giống như một con sói tấn công những con chiên lạc lõng ở phía sau đàn, Satan cô lập và sau đó săn đuổi những con chiên yếu đuối. Ở giữa đàn, những con chiên được bảo vệ tốt hơn.

Ngày nay, việc nói rằng: “Tôi là người có đời sống tâm linh nhưng không theo tôn giáo nào cả” là điều thường thấy, và thậm chí được một số người coi là đặc biệt sáng suốt. Nhưng đó không phải là Kitô giáo. Chúa Giêsu đã cố ý thành lập một nhóm tông đồ và môn đệ, và công khai thành lập một Hội Thánh: “Trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy” (Mt 16:18). Hội Thánh này được Chúa Giêsu giao phó rao giảng, dạy dỗ, chữa lành, trừ quỷ và đưa người khác vào đàn chiên (Mc 6:7; Lc 10:1), vươn tới “tận cùng trái đất” (Cv 1:8).

Tôi đã nhiều lần chứng kiến những gì xảy ra khi người ta tự mình dấn thân và tin rằng họ có thể tạo ra con đường tâm linh riêng, và trên thực tế, tạo ra tôn giáo riêng cho mình. Không ít người bị quỷ ám đã lầm tưởng rằng họ đang “truyền tải” những thông điệp tốt lành, nghe được những thông điệp đặc biệt từ Chúa, hoặc có khả năng nhận biết Chân lý thông qua sự phân định riêng tư của họ. Như Thánh Bernard thành Clairvaux đã nói một câu nổi tiếng: “Kẻ nào tự biến mình thành người hướng dẫn chính mình thì trở thành môn đệ của một kẻ ngu ngốc.”

Thật khiêm nhường khi bước vào một Nhà thờ và thừa nhận nhu cầu được cộng đồng hỗ trợ. Thật khiêm nhường khi thừa nhận rằng mình không biết tất cả mọi thứ và cần được dạy dỗ. Thật khiêm nhường khi thuộc về một cộng đồng tội nhân bất toàn, và do đó thừa nhận rằng tôi cũng bất toàn và là một người tội lỗi.

Hơn nữa, còn có những ân sủng độc đáo và tuyệt vời trong Giáo Hội mà Chúa Giêsu đã thiết lập. Giáo Hội đầu tiên đã tụ họp trong Phòng Tiệc Ly với Chúa Thánh Thần ngự xuống trên họ. Chính sự hiện diện mạnh mẽ của Chúa Thánh Thần đã hiệp nhất và dẫn dắt Giáo Hội.

Thiên đàng là nơi hiệp thông yêu thương giữa những người được cứu rỗi với Chúa; địa ngục là nơi cô lập hoàn toàn những kẻ bị nguyền rủa. Thời gian chúng ta sống trên đất này là để chuẩn bị cho sự hiệp nhất yêu thương của Chúa. Chúng ta sống và cầu nguyện cùng anh chị em tín hữu, để một ngày nào đó chúng ta có thể mãi mãi hiệp nhất với họ trong tâm tình ngợi khen Chúa.


Source:Catholic Exorcism