Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “A Rahnerian Surprise”, nghĩa là “Một sự ngạc nhiên về Rahner”.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Linh mục Karl Rahner, Dòng Tên sinh năm 1904 và qua đời năm 1984, là một trong những nhà thần học Công Giáo có ảnh hưởng nhất của thế kỷ XX, và là đối tượng bị nhiều người Công Giáo theo truyền thống chỉ trích.

Tuy nhiên, Rahner lại là một người có tính cách phân liệt. Một phần trong vị linh mục này là một người ngoan đạo miền Swabian, là người mà ngay sau Công đồng Vatican II, đã ngồi trên sân khấu Nhà thờ Đức Bà Paris, lần chuỗi Mân Côi trong khi một học giả khác đọc bài giảng bằng tiếng Anh cho ông—và, cũng tại sự kiện đó, ông đã nói với một thanh niên hỏi làm thế nào để trở thành một nhà thần học vĩ đại rằng hãy “học thuộc lòng Denzinger” – Denzinger là toát yếu 700 trang giáo lý của Giáo hội.

Một nửa còn lại của Rahner là học trò của triết gia hiện sinh Martin Heidegger, người dẫn đường thần học cho thế hệ các nhà tư tưởng Công Giáo đã đưa “tinh thần của Công đồng Vatican II” theo hướng Catholic Lite - Công Giáo Nhạt đạo, và là người đi trước, ở một số khía cạnh, của “Tiến Trình Công Nghị” của nước Đức đương thời.

Thật thú vị khi Karl Rahner đã đưa ra một câu trả lời rất sắc bén cho một người phỏng vấn khi được hỏi vào năm 1982 tại sao ông, một người chỉ trích hướng đi của Công Giáo dưới thời Giáo hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị, vẫn ở lại Giáo hội:

Thành thật mà nói, câu hỏi “Tại sao tôi vẫn ở trong Giáo hội” khiến tôi thấy thật kinh tởm. … Kitô hữu chân chính không thể nào có thái độ kẻ cả đối với Giáo hội đến mức khiến họ phải cân nhắc giữa việc ở lại và rời khỏi Giáo hội. Mối quan hệ với Giáo hội, về bản chất, là một điều tuyệt đối của đức tin Kitô. Và người ta nên nhận ra điều này khi những người tự nhận là tín hữu của Giáo hội, là thành viên của Giáo hội, lại chỉ trích Giáo hội của họ. …

Theo tôi, mọi người có thể mạnh mẽ, dữ dội, cay đắng, thậm chí điên cuồng chỉ trích nhiều điều trong Giáo hội. Nhưng nếu đó là lời chỉ trích của một người Công Giáo, người ta phải có thể thấy nơi người ấy rằng đây là người muốn tìm kiếm sự cứu rỗi vĩnh cửu với tư cách là thành viên của Giáo hội. Hãy nhớ rằng, nhà phê bình Công Giáo lập luận trong Giáo hội chống lại 'Giáo hội' trên cơ sở hiểu biết sâu sắc về nó. Loại nhà phê bình này biết rằng Giáo hội, cuối cùng, không chỉ là một... tổ chức tôn giáo đáp ứng nhu cầu của mọi người mà là... một cộng đồng tin rằng Chúa Giêsu Kitô, Đấng bị đóng đinh và phục sinh, là lời hứa không thể hủy bỏ của Thiên Chúa đối với chúng ta. Có tầm quan trọng lớn lao gì khi tức giận với các linh mục, giám mục, thậm chí có thể là giáo hoàng, khi người ta biết rằng chỉ trong Giáo hội này... không còn nơi nào khác, trong cuộc sống và cái chết, người ta mới có thể bám vào Chúa Giêsu, chứng nhân đáng tin cậy của Thiên Chúa vĩnh cửu?

Là người Công Giáo từ nhỏ, tôi khẳng định rằng tôi chưa bao giờ gặp khủng hoảng đức tin, mặc dù tôi cũng phải thú nhận rằng đã có những lúc buồng máy Rôma của con tàu Phêrô đã gieo vào tôi một sự hoài nghi thoáng qua, làm khô héo tâm linh. Nhưng rồi tôi lại trở về với phần trong tôi vẫn còn ngưỡng mộ một số phần của Karl Rahner (mà tôi đã viết luận án về Kitô học của ông cách đây năm mươi năm), và nhận ra một lần nữa, cùng với Rahner, ý nghĩa của các bí tích:

…trong Giáo hội này, lời ân sủng hữu hình của Thiên Chúa đã được hứa ban qua phép rửa tội cho cả cuộc đời…trong Bí tích Thánh Thể, người ta có thể cử hành cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu như một biến cố của Thiên Chúa thánh thiện…trong Giáo hội này…người ta luôn có thể nghe được lời tinh tuyền về sự tự thông truyền vĩnh cửu của Thiên Chúa [và]…được hứa ban ơn tha thứ mọi tội lỗi trong cuộc sống.

Bản chất giáo hội cố hữu của đức tin Công Giáo đã được khẳng định cách đây 25 năm khi Bộ Giáo lý Đức tin ban hành tuyên ngôn Dominus Iesus - Tính Duy Nhất Và Cứu Độ Phổ Quát Của Chúa Giêsu Kitô Và Hội Thánh - trong Đại Năm Thánh 2000. Mục đích của tuyên ngôn là tái khẳng định niềm tin của Giáo hội – là trọng tâm trong giáo huấn của Công đồng Vatican II - rằng Chúa Giêsu Kitô là đấng cứu độ duy nhất của thế giới, chứ không chỉ là một biểu hiện của một “ý chí cứu độ” chung chung từ thần thánh được thể hiện trong lịch sử thông qua nhiều nhân vật tôn giáo khác nhau.

Trong Năm Thánh Hy Vọng năm 2025 này, và trước những điểm mơ hồ trong “Văn kiện về tình huynh đệ nhân loại” ở Abu Dhabi, những giáo huấn chính của Dominus Iesus đáng được nhắc lại:

Chỉ có một Thiên Chúa thật, và do đó chỉ có một lịch sử cứu độ.

Nếu Chúa Giêsu là Chúa, thì Ngài là Chúa của tất cả mọi người, bất kể quyền làm Chúa của Ngài có được công nhận hay không.

Thiên Chúa không từ chối bất kỳ ai ân sủng cần thiết để được cứu rỗi.

Tất cả những người được cứu, dù họ có công khai thừa nhận Chúa Kitô hay không, đều được cứu nhờ sự cứu chuộc do Chúa Kitô thực hiện.

Chỉ có một Hội Thánh duy nhất của Chúa Kitô vì Hội Thánh là Thân Thể của Chúa Kitô, và Chúa Kitô không có nhiều thân thể.

Giáo Hội Công Giáo là biểu hiện viên mãn nhất trong lịch sử với tư cách là Giáo hội duy nhất của Chúa Kitô.

Và nếu anh chị em tin tất cả những điều này, như tôi, anh chị em là một người Công Giáo truyền giáo được kêu gọi trở thành môn đệ truyền giáo, mang đến cho người khác ân sủng mà anh chị em đã nhận được: đó là tình bạn với Con Thiên Chúa nhập thể.


Source:First Things