Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Bàn về những sai lầm của Tiến Trình Công Nghị Đức, ông có bài viết trên tờ Wall Street Journal nhan đề “Apostasy in Germany’s Catholic Church”, nghĩa là “Bội giáo trong Giáo Hội Công Giáo Đức”.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Tất cả những điều này làm tôi nhớ đến lời nhận xét của Đức Giáo Hoàng Phanxicô với Giám mục George Bätzing, chủ tịch Hội đồng Giám mục Đức, vào tháng 6 năm 2022: Vị Giáo hoàng quá cố đã nhận xét rằng nước Đức đã có một Giáo Hội Tin lành và “chúng ta không cần thêm một Giáo Hội Tin lành nữa”.
Khi Đường lối Thượng Hội Đồng, mà một số người ở Rôma gọi là “Đường lối Tự sát”, thu hút sự chú ý của người Công Giáo trên toàn thế giới, nhiều người cho rằng Công Giáo Đức đang hướng đến “ly giáo” – tức là một sự rạn nứt về thể chế với Rôma. Điều đó không hoàn toàn đúng. Ly giáo thường do các vấn đề liên quan đến phẩm trật giáo hội. Chẳng hạn, Giáo Hội Công Giáo tin rằng các giáo hội Chính thống Đông phương là “ly giáo” vì họ không chấp nhận quyền tối thượng và thẩm quyền phổ quát của Đức Giáo Hoàng. Những gì đang diễn ra ở Đức thì khác – nó tương tự như cuộc Cải cách Luther hồi thế kỷ 16, đó chính là sự bội giáo.
Kẻ bội giáo phủ nhận chân lý mà tác giả Thư Giuđa trong Tân Ước gọi là “đức tin đã được truyền lại cho dân thánh một lần là đủ” (Gđ 1:3). Như Công đồng Vatican II đã dạy, đức tin đó được Kinh Thánh và truyền thống định nghĩa, được giải thích một cách có thẩm quyền bởi huấn quyền của Giáo hội như Đức Giáo Hoàng, hay một công đồng chung bao gồm Đức Giáo Hoàng và hàng giám mục thế giới, hay giáo huấn liên tục của Giáo hội qua thời gian. Bộ Giáo luật quy định rõ ràng rằng những vấn đề đã được xác định của đức tin Công Giáo và thực hành luân lý phải được tin tưởng và sống như thế; nếu không, sẽ là bội giáo và bị vạ tuyệt thông.
Có vẻ như đó là cách mô tả chính xác về tình trạng của Giáo hội tại Đức khi họ theo đuổi Con đường Thượng hội đồng.
Không có khả năng Công Giáo Đức theo thể chế quan liêu cao độ bị thống trị bởi Tiến trình Công Nghị có thể đại diện cho những người Công Giáo chính thống, tham dự Thánh lễ của đất nước. Thật vậy, bộ máy quan liêu Công Giáo Đức rộng lớn, sử dụng hàng trăm ngàn người nhờ nguồn tài chính do Kirchensteuer Đức, hay thuế nhà thờ có từ thế kỷ 19, cung cấp, từ lâu đã là hang ổ của “Công Giáo Loãng”: một thứ Công Giáo giống với Tin lành tự do ở chỗ đó là một hình ảnh mờ nhạt của giáo hội thời đại hiện tại. Dự án này hiện đã có một bước ngoặt mới, khi các nhà lãnh đạo của Tiến trình Công Nghị khẳng định rằng những gì họ coi là cải cách cấu thành một phản ứng thiết yếu đối với cuộc khủng hoảng lạm dụng tình dục của giáo sĩ trong giáo hội Đức, bất chấp thực tế là Công Giáo Đức theo thể chế đã thúc đẩy những “cuộc cải cách” này từ rất lâu trước khi cuộc khủng hoảng lạm dụng xuất hiện trong phạm vi công cộng.
Vấn đề cốt lõi trong tất cả những điều này là: Liệu mặc khải của Thiên Chúa có thực sự là những chân lý bất biến theo thời gian hay không? Nói cách khác, liệu nhân học Kinh Thánh có dạy chúng ta những chân lý cơ bản và bất di bất dịch về thân phận con người, là điều mà Công đồng Vatican II đã khẳng định một cách mạnh mẽ hay không? Hay, như nhiều người trong Tiến trình Công Nghị cho rằng, ý thức hệ giới tính của thế kỷ 21 và sự nổi dậy của cộng đồng LGBTQ có khả năng sửa chữa được những sai lầm mà Kinh Thánh và thẩm quyền giáo huấn của Giáo hội đã mắc phải trong hơn hai thiên niên kỷ qua?
Thậm chí có thể nói đơn giản hơn là như thế này: Liệu chúng ta có thể hiểu rõ hơn cả Chúa về điều gì tạo nên sự thịnh vượng, hạnh phúc và cuối cùng là phúc lành cho con người hay không? Các nhà thần học Công Giáo Đức, vốn hiếm khi được biết đến với sự khiêm nhường, đã gợi ý trong nhiều thập niên rằng câu trả lời là có. Câu trả lời đó, chắc chắn là sự bội giáo, giờ đây đã được đại đa số các giám mục Đức xác nhận.
Cuộc khủng hoảng mà Giáo hội Đức đang gây ra cho Công Giáo không chỉ là về mặt giáo lý và thần học—mà còn thực tế và có thể sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Nhờ thuế nhà thờ, Giáo hội Đức vô cùng giàu có. Đáng khen là họ đã dùng phần lớn tài sản đó để hỗ trợ các giáo hội trẻ ở Thế giới thứ Ba. Phi Châu cận Sahara là khu vực tăng trưởng mạnh nhất của Công Giáo, một phần nhờ vào hoạt động bác ái của các tổ chức Công Giáo Đức. Tuy nhiên, Giáo hội Phi Châu hoàn toàn không quan tâm đến chương trình nghị sự văn hóa và tình dục thức tỉnh của Tiến Trình Công Nghị.
Vì vậy, khi chương trình nghị sự đó giúp xác định Cơ Mật Viện bầu giáo hoàng tiếp theo và Thượng hội đồng giám mục thế giới họp tại Rôma vào tháng 10, 2023 chúng ta đã chứng kiến những pha kịch tính và trớ trêu, khi các giám mục từ các Giáo Hội trẻ năng động nhất của Công Giáo thách thức các đại diện của đất nước có lòng bác ái đã giúp nuôi dưỡng các nhà lãnh đạo Công Giáo mới, những người không thấy có bất cứ lý do gì để bắt chước chủ nghĩa Tin lành tự do đang hấp hối.
Source:Wall Street Journal