Có một thời xa lắm rồi… khi chiếc tivi đen trắng vẫn còn là báu vật của cả một xóm nhỏ. Mỗi tối, khi phim “Người giàu cũng khóc” bắt đầu, cả làng, cả phố bỗng chốc lặng đi. Người người vội vã kéo nhau đến tụ tập quanh chiếc màn hình bé nhỏ ấy. Kẻ ngồi trên ghế, người ngồi bệt dưới đất, chen chúc mà vẫn thấy ấm cúng. Chỉ cần nghe tiếng nhạc hiệu vang lên thôi, bao trái tim đã rộn ràng, chờ đợi.
Ngày ấy, bộ phim không chỉ để giải trí. Nó như một tiếng nói, một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu xa: làm người là phải khóc. Khóc không phải vì giàu hay nghèo, không phân biệt sang hay hèn, học cao hay chữ ít, bôn ba thương trường hay quanh quẩn bếp núc… Ai cũng có lúc khóc. Người già khóc, trẻ nhỏ cũng khóc. Người nghèo thì khóc nhiều hơn, nhưng người giàu cũng không tránh khỏi lệ rơi. Nước mắt vốn dĩ là ngôn ngữ chung của phận người.
Và trong dòng người âm thầm khóc ấy, có cả chúng con — những linh mục, những người được chọn sống cho Chúa, cho Hội Thánh, cho đoàn chiên. Nhưng ai có thể ngờ rằng, đôi khi chính chúng con cũng khóc. Không chỉ khóc trong lặng lẽ của những đêm dài, không chỉ khóc trong âm thầm của căn phòng khép kín, mà có những giọt lệ xé lòng, uất nghẹn, xót xa đến mức có thể làm tan chảy trái tim bất cứ ai, nếu một lần họ vô tình chứng kiến.
Bởi vì, đằng sau tấm áo chùng thâm tưởng chừng vững vàng, vẫn là một trái tim yếu đuối. Đằng sau nụ cười hiền, vẫn là những thương tích giấu kín. Đằng sau một linh mục mà người đời tưởng chỉ biết cho đi, vẫn là những giây phút thẳm sâu không ai hay, chỉ còn lại nỗi cô độc, chỉ còn lại nước mắt.
Với tất cả niềm cảm thông của một người anh em trong cùng ơn gọi, con xin viết những lời này. Viết cho chính mình, vì con cũng đã từng nấc nghẹn trong câm lặng. Và viết cho anh em linh mục của con, những người đang khóc.
Các anh em linh mục đang đau khổ kính mến, nếu có thể đọc hoặc nghe được những dòng này, xin hiểu cho: con đang khóc cùng anh em. Con đang đau đớn cùng anh em. Không phải bằng những lời gượng gạo, không phải bằng sự an ủi xa xôi, mà bằng trọn trái tim của người cùng chung thánh chức. Con chỉ muốn bước đến gần, ngồi lại bên cạnh, nắm lấy tay anh em và thì thầm: “Anh không cô đơn. Tôi ở đây. Tôi đang cùng anh gánh lấy nỗi buồn này”.
Anh em linh mục kính mến, chúng ta không phải là thiên thần. Đời linh mục cũng không phải là đời miễn nhiễm với cô đơn, thất bại hay vấp ngã. Có những lúc, chiếc áo dòng không đủ để giữ một người lại trên bờ vực, nếu thiếu ơn Chúa, thiếu anh em nâng đỡ, thiếu vòng tay của cộng đoàn.
Không phải lúc nào đời linh mục cũng tràn ánh hào quang; có khi, nó như bị phủ bóng bởi một buổi chiều u tối. Không phải lúc nào cũng là triều thiên; đôi khi, đó lại là mão gai.
Chúa Giêsu - vị Linh mục đời đời - đã trải qua tất cả. Ngài biết chúng ta yếu đuối, nên Ngài đã nói: “Đừng sợ, Thầy đây!” (Mt 14, 27). Ngài muốn không chỉ mọi người, mà nhất là các linh mục, hãy can đảm, hãy tựa vào Ngài để kín múc sức mạnh, và hãy học tinh thần “vượt qua”.
1. VƯỢT QUA PHẬN NGƯỜI LÊNH ĐÊNH.
Nếu có lần nào đã bị xô ngã, hãy cố mà đứng lên. Nếu bị chôn vùi trong nấm mồ của sự chống đối, của những lời vu oan, của sự dửng dưng từ chính những người mình phục vụ, hãy tìm mọi cách - nhất là cách thức thiêng liêng - để tìm được “những lỗ hở” mà thở, mà phá dần, mà bước ra.
Chúa Giêsu cũng đã bị hiểu lầm, bị chống đối, bị kết án bất công. Nhưng Chúa đã im lặng trong khiêm nhường, và để thời gian cùng sự thật lên tiếng. “Hạt lúa gieo xuống đất mà không chết đi, thì vẫn trơ trọi một mình; nhưng nếu chết đi, nó mới sinh nhiều bông hạt” (Ga 12, 24).
Con tin rằng, Chúa Giêsu - Đấng cũng đã từng khóc vì thương bạn (x.Ga 11, 35), vì thương dân mình (x.Lc 19, 41- 44) - đang khóc cùng chúng ta. Và trong những giọt lệ hòa chung ấy, chúng ta không còn đơn độc nữa.
2. KHI KHÔNG ĐƯỢC BÊNH VỰC.
Nếu có khi Bề trên đứng về phía giáo dân, nghe giáo dân hơn nghe mình, đừng thất vọng. Hãy chứng minh bằng thời gian và đời sống tích cực của mình. Có thể vô số người không hiểu, nhưng vẫn có những người hiểu; vô số người lên án, nhưng vẫn có những người không lên án; vô số người vô tâm, nhưng vẫn có những người có tâm; vô số người chống đối, nhưng vẫn có những người âm thầm nâng đỡ.
Mẹ Maria đã sống như thế dưới chân Thánh Giá. Mẹ không biện minh, không lên tiếng phản bác kẻ vu oan cho Con mình, nhưng đứng vững trong đau khổ, tin vào chiến thắng của Thiên Chúa.
3. GƯƠNG SÁNG CỦA CÁC THÁNH.
- Thánh Gioan Maria Vianney đã từng bị giáo dân chống đối, thậm chí ký đơn xin thuyên chuyển ngài đi. Nhưng ngài vẫn âm thầm cầu nguyện, hy sinh, và cuối cùng, chính nơi bị khước từ ấy đã trở thành xứ đạo nổi tiếng nhất nước Pháp.
- Thánh Phaolô Tông đồ từng bị anh em bỏ rơi, nhưng ngài vẫn khẳng định: “Chúa đã ở bên cạnh tôi và ban sức mạnh cho tôi” (2Tm 4, 17).
4. LỜI HUẤN QUYỀN.
Thánh Gioan Phaolô II trong Tông huấn Pastores Dabo Vobis đã viết:
“Không ai có thể phủ nhận rằng linh mục cũng trải nghiệm sự cô đơn. Nhưng chính trong cô đơn ấy, họ có thể tìm gặp Chúa một cách sâu xa nhất, và nhờ đó trở nên đồng hình đồng dạng hơn với Đức Kitô, Đấng đã chịu cô đơn tột cùng trên Thập Giá” (PDV, số 73)
5. LỜI KẾT.
“Đừng sợ”. Khi sức người đã kiệt, chính lúc đó là thời của ơn Chúa. Hãy tin rằng Chúa vẫn yêu, Mẹ vẫn đồng hành, các thánh vẫn cầu thay, và vẫn còn đó những tấm lòng cảm thông. Đời linh mục không hứa hẹn dễ dàng, nhưng hứa hẹn một phần thưởng không bao giờ hư mất. “Vậy đừng sợ, anh em quý giá hơn muôn vàn chim sẻ” (Mt 10, 31).
Con không tài giỏi gì. Con viết những dòng này, vì chính con cũng cần động viên mình, cần sự động viên mà mọi người dành cho, cần lời cầu nguyện của mọi người. Con yếu đuối và hèn mọn lắm. Con chỉ muốn nắm tay các anh em để mình vững mà thôi. Con chỉ sợ, bây giờ mình viết như thế này, nhưng mai kia, lỡ rủi ro gì, con sẽ chắc chắn càng đau khổ nhiều hơn. Kính xin Anh Em cầu nguyện cho con. Chúng ta cầu nguyện cho nhau.
Kính xin các Anh Chị Em đừng tìm cách đứng về phía nào, đừng nhân danh bất cứ điều gì để phân tích, giải thích hay bênh vực gì nữa. Chính lúc này là lúc chúng ta phải cầu nguyện. Cầu nguyện là việc làm hay nhất, đáng quý nhất.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG