SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT XXV - NĂM C
(Lc 16, 1-13)
Chúa Giêsu dạy ta cách dùng tiền
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà tiền bạc gần như chi phối mọi khía cạnh của đời sống con người: từ việc ăn uống, học hành, y tế, cho đến cả các mối quan hệ xã hội cũng như sinh hoạt tôn giáo. Kể từ lúc loài người dùng tiền giao dịch, tiền đã trở thành không chỉ phương tiện, mà còn là mục tiêu sống, thước đo thành công và thậm chí là… “chúa tể” của một số người. Đồng tiền gắn liền khúc ruột đấy, thế nhưng chẳng ai muốn nói tới tiền, vì đó là một chủ đề cấm kỵ. Tiền vừa là thứ được yêu thích, và cũng là thứ gây mặc cảm. Chúa Giê-su chỉ cho chúng ta cách tiêu tiền khi kiếm được.
Trong bối cảnh Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su đưa ra một lời cảnh tỉnh thật sâu sắc và đầy thách đố: “Không ai có thể làm tôi hai chủ…Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” (Lc 16,13).
Đây không chỉ là một tuyên bố đạo đức. Đó là một sự thật tâm linh có tính chất sống còn: ai không chọn Thiên Chúa thì sẽ bị tiền bạc nô lệ hóa, dù họ có ý thức điều đó hay không.
Tiền bạc không xấu, nhưng rất nguy hiểm
Trước hết, cần xác định rõ: Tiền bạc không phải là điều xấu. Trong Kinh Thánh, Chúa Giê-su không bao giờ lên án người giàu chỉ vì họ giàu. Của cải vật chất là một phần trong công trình sáng tạo, là kết quả của lao động chính đáng. Chính Chúa Giê-su và các môn đệ cũng sống nhờ vào sự nâng đỡ của những người có tiền.
Nhưng điều Chúa cảnh báo là: tiền bạc dễ trở thành “ông chủ”, biến con người thành đầy tớ. Tiền có sức hấp dẫn, vì nó đem lại quyền lực, sự kiểm soát, thoải mái, an toàn và dễ làm người ta ảo tưởng rằng mình không cần đến Thiên Chúa.
Thánh Phao-lô viết : “Cội rễ sinh ra mọi điều ác là lòng ham thích tiền bạc” (1Tm 6,10). Thực tế trong xã hội hôm nay, biết bao đau khổ phát sinh từ sự tranh chấp tiền bạc: gia đình tan vỡ, anh em kiện tụng, chiến tranh bùng nổ, tham nhũng lan tràn. v.v…
Người quản gia bất lương, khôn khéo theo kiểu thế gian
Trong dụ ngôn, Chúa Giê-su kể về một người quản lý sắp bị đuổi việc vì đã phung phí tài sản của chủ. Trước khi mất chức, ông đã gọi các con nợ đến và giảm nợ cho họ, không phải vì từ tâm, mà để sau này họ sẽ “trả ơn” mình.
Thái độ của ông không chính trực, nhưng Chúa Giê-su lại khen ông là khôn khéo. Điều Chúa muốn nhấn mạnh là: người thế gian biết dùng tiền bạc để mưu tính cho tương lai trần thế, thì người con cái ánh sáng càng phải biết dùng tiền bạc để lo cho tương lai vĩnh cửu. Chúa Giê-su bảo chúng ta: “Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời ” (Lc 16,9).
Ý Chúa thật rõ ràng: Tiền của có thể dùng để tạo công đức nếu ta sử dụng chúng vì yêu thương, bác ái, và công bình. Của cải trần thế chỉ là tạm thời, nhưng nếu biết chia sẻ, giúp đỡ người nghèo khó, kẻ khốn khổ, thì tiền trở thành “cầu nối” dẫn ta đến sự sống đời đời.
Không thể làm tôi hai chủ
Câu kết của Tin Mừng hôm nay là điểm nhấn quyết định: “Không ai có thể làm tôi hai chủ…Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” (Lc 16,13).
Ở đây, Chúa Giê-su không nói việc kiếm tiền là xấu. Nhưng tiền của không thể là “chủ” đời ta. Chỉ có một chủ duy nhất: Thiên Chúa. Một khi tiền bạc chi phối quyết định, lương tâm, các mối tương quan và cả niềm tin của chúng ta, thì đó không còn là phương tiện mà là “ngẫu tượng”. Và ngẫu tượng đó sẽ giam cầm trái tim, làm lu mờ lý trí và dẫn đến sự hư mất.
Thánh Bê-nê-đíc-tô nói: “Không gì nguy hiểm cho linh hồn bằng lòng tham, vì nó biến người ta thành kẻ thờ ngẫu tượng mà không biết“.
Câu nói của thánh Ambrosio thành Milan còn mãnh liệt hơn: “Anh cho người nghèo không phải tiền của anh, nhưng anh hãy trả cho người nghèo phần thuộc về họ, bởi vì tất cả những gì của chung là của mọi người, anh lại lấy làm của riêng. Đất đai là cho mọi người, không phải sở hữu riêng của người giầu“. Thánh Phao-lô cũng nói, “những gì chúng ta có chẳng phải là chúng ta đã nhận được đó sao? ” (1Cr 4,7).
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà giá trị vật chất được đề cao hơn giá trị luân lý. Một tấm bằng, một công việc lương cao, một cuộc sống đầy đủ dễ khiến người trẻ chọn tiền làm mục tiêu, và đặt Thiên Chúa ra ngoài lề. Mỗi người chúng ta tự hỏi: “Tôi đang phục vụ ai: Thiên Chúa hay tiền bạc? ” Vậy chúng ta hãy chọn Thiên Chúa làm đích điểm, và để tiền bạc là công cụ phục vụ, chứ không làm chủ đời ta.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết dùng tiền để mua lấy sự sống đời sau, xin giúp chúng con biết luôn chọn Chúa là “chủ” duy nhất của đời con. Amen.
(Lc 16, 1-13)
Chúa Giêsu dạy ta cách dùng tiền
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà tiền bạc gần như chi phối mọi khía cạnh của đời sống con người: từ việc ăn uống, học hành, y tế, cho đến cả các mối quan hệ xã hội cũng như sinh hoạt tôn giáo. Kể từ lúc loài người dùng tiền giao dịch, tiền đã trở thành không chỉ phương tiện, mà còn là mục tiêu sống, thước đo thành công và thậm chí là… “chúa tể” của một số người. Đồng tiền gắn liền khúc ruột đấy, thế nhưng chẳng ai muốn nói tới tiền, vì đó là một chủ đề cấm kỵ. Tiền vừa là thứ được yêu thích, và cũng là thứ gây mặc cảm. Chúa Giê-su chỉ cho chúng ta cách tiêu tiền khi kiếm được.
Trong bối cảnh Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su đưa ra một lời cảnh tỉnh thật sâu sắc và đầy thách đố: “Không ai có thể làm tôi hai chủ…Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” (Lc 16,13).
Đây không chỉ là một tuyên bố đạo đức. Đó là một sự thật tâm linh có tính chất sống còn: ai không chọn Thiên Chúa thì sẽ bị tiền bạc nô lệ hóa, dù họ có ý thức điều đó hay không.
Tiền bạc không xấu, nhưng rất nguy hiểm
Trước hết, cần xác định rõ: Tiền bạc không phải là điều xấu. Trong Kinh Thánh, Chúa Giê-su không bao giờ lên án người giàu chỉ vì họ giàu. Của cải vật chất là một phần trong công trình sáng tạo, là kết quả của lao động chính đáng. Chính Chúa Giê-su và các môn đệ cũng sống nhờ vào sự nâng đỡ của những người có tiền.
Nhưng điều Chúa cảnh báo là: tiền bạc dễ trở thành “ông chủ”, biến con người thành đầy tớ. Tiền có sức hấp dẫn, vì nó đem lại quyền lực, sự kiểm soát, thoải mái, an toàn và dễ làm người ta ảo tưởng rằng mình không cần đến Thiên Chúa.
Thánh Phao-lô viết : “Cội rễ sinh ra mọi điều ác là lòng ham thích tiền bạc” (1Tm 6,10). Thực tế trong xã hội hôm nay, biết bao đau khổ phát sinh từ sự tranh chấp tiền bạc: gia đình tan vỡ, anh em kiện tụng, chiến tranh bùng nổ, tham nhũng lan tràn. v.v…
Người quản gia bất lương, khôn khéo theo kiểu thế gian
Trong dụ ngôn, Chúa Giê-su kể về một người quản lý sắp bị đuổi việc vì đã phung phí tài sản của chủ. Trước khi mất chức, ông đã gọi các con nợ đến và giảm nợ cho họ, không phải vì từ tâm, mà để sau này họ sẽ “trả ơn” mình.
Thái độ của ông không chính trực, nhưng Chúa Giê-su lại khen ông là khôn khéo. Điều Chúa muốn nhấn mạnh là: người thế gian biết dùng tiền bạc để mưu tính cho tương lai trần thế, thì người con cái ánh sáng càng phải biết dùng tiền bạc để lo cho tương lai vĩnh cửu. Chúa Giê-su bảo chúng ta: “Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời ” (Lc 16,9).
Ý Chúa thật rõ ràng: Tiền của có thể dùng để tạo công đức nếu ta sử dụng chúng vì yêu thương, bác ái, và công bình. Của cải trần thế chỉ là tạm thời, nhưng nếu biết chia sẻ, giúp đỡ người nghèo khó, kẻ khốn khổ, thì tiền trở thành “cầu nối” dẫn ta đến sự sống đời đời.
Không thể làm tôi hai chủ
Câu kết của Tin Mừng hôm nay là điểm nhấn quyết định: “Không ai có thể làm tôi hai chủ…Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được” (Lc 16,13).
Ở đây, Chúa Giê-su không nói việc kiếm tiền là xấu. Nhưng tiền của không thể là “chủ” đời ta. Chỉ có một chủ duy nhất: Thiên Chúa. Một khi tiền bạc chi phối quyết định, lương tâm, các mối tương quan và cả niềm tin của chúng ta, thì đó không còn là phương tiện mà là “ngẫu tượng”. Và ngẫu tượng đó sẽ giam cầm trái tim, làm lu mờ lý trí và dẫn đến sự hư mất.
Thánh Bê-nê-đíc-tô nói: “Không gì nguy hiểm cho linh hồn bằng lòng tham, vì nó biến người ta thành kẻ thờ ngẫu tượng mà không biết“.
Câu nói của thánh Ambrosio thành Milan còn mãnh liệt hơn: “Anh cho người nghèo không phải tiền của anh, nhưng anh hãy trả cho người nghèo phần thuộc về họ, bởi vì tất cả những gì của chung là của mọi người, anh lại lấy làm của riêng. Đất đai là cho mọi người, không phải sở hữu riêng của người giầu“. Thánh Phao-lô cũng nói, “những gì chúng ta có chẳng phải là chúng ta đã nhận được đó sao? ” (1Cr 4,7).
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà giá trị vật chất được đề cao hơn giá trị luân lý. Một tấm bằng, một công việc lương cao, một cuộc sống đầy đủ dễ khiến người trẻ chọn tiền làm mục tiêu, và đặt Thiên Chúa ra ngoài lề. Mỗi người chúng ta tự hỏi: “Tôi đang phục vụ ai: Thiên Chúa hay tiền bạc? ” Vậy chúng ta hãy chọn Thiên Chúa làm đích điểm, và để tiền bạc là công cụ phục vụ, chứ không làm chủ đời ta.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết dùng tiền để mua lấy sự sống đời sau, xin giúp chúng con biết luôn chọn Chúa là “chủ” duy nhất của đời con. Amen.