1. Nhà lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương trong Tuần lễ thứ 186 của Chiến tranh: Quân đội Ukraine là những người gìn giữ hòa bình thực sự
Trong khi một số người tìm kiếm con đường hòa bình, những người khác lại thể hiện sự sẵn sàng cho một cuộc xâm lược mới. Ngay cả trong bối cảnh đàm phán, Nga vẫn tiếp tục giết chóc - ném bom các thành phố và làng mạc của chúng ta đêm này qua đêm khác. Đây là những lời của Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk, Nhà lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương, trong bài diễn văn đánh dấu tuần thứ 186 của cuộc chiến kinh hoàng này - một tội ác chống lại cả Chúa và nhân loại.
Đức Tổng Giám Mục nhận xét rằng tuần này, chúng ta đã chứng kiến các nhà lãnh đạo Âu Châu tụ họp tại Paris cùng với đại diện của cộng đồng quốc tế để thành lập một “liên minh những người tự nguyện” - những người quyết tâm ngăn chặn bàn tay chết chóc của kẻ xâm lược và bảo đảm an ninh cho Ukraine.
Nhà lãnh đạo Giáo hội bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới tất cả những người cam kết chấm dứt chiến tranh, nỗ lực ngăn chặn kẻ xâm lược và mang đến cho người dân Ukraine cơ hội sống hòa bình và tự do trên quê hương của họ.
“Ukraine cầu nguyện cho những nỗ lực này thành công,” ngài nói. “Tôi nhớ, tại một bữa sáng cầu nguyện, Tướng Kellogg—đặc phái viên của Tổng thống Trump và là một người Công Giáo sùng đạo—đã quay sang tôi và nói: 'Xin hãy cầu nguyện cho chúng tôi.' Lời cầu xin tương tự cũng đến từ những người bảo vệ chúng tôi ở tiền tuyến. Ngày nay, quân đội Ukraine là những người kiến tạo hòa bình thực sự. Họ bảo vệ đất nước chúng tôi, trả giá bằng chính máu của mình.”
Đức Tổng Giám Mục cũng nhấn mạnh một sự kiện quan trọng: cuộc tụ họp của các tín hữu tại Nhà thờ Thánh Barbara ở Vienna để khai mạc Đại hội các Giám mục Công Giáo Đông phương Âu Châu với lời cầu nguyện do cộng đồng người Ukraine dâng lên. Cuộc hành hương này trùng với dịp kỷ niệm 250 năm thành lập học viện Barbareum. Được thành lập tại giáo xứ này, Học viện lấy tên theo giáo xứ và trở thành cánh cổng dẫn vào văn hóa và văn minh Âu Châu cho người Công Giáo Đông phương thuộc Đế quốc Áo.
“Hôm nay, chúng ta tạ ơn Chúa vì món quà giáo dục và đào tạo trong Giáo hội của chúng ta,” ngài nói. “Chúng ta một lần nữa nhấn mạnh rằng chính Giáo hội của chúng ta đã mang ngọn đuốc giáo dục – nền giáo dục sau này đã đặt nền móng cho sự hình thành của Ukraine hiện đại. Chúng ta biết ơn tất cả những người đã đóng góp vào việc thành lập Học viện Barbareum, và chúng ta vinh danh các cựu sinh viên của trường – các giám mục, giáo dân, trí thức và các nhà lãnh đạo của Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương – những người đã đóng góp vào việc xây dựng đất nước qua nhiều thế hệ và đạt đến đỉnh cao là một Ukraine độc lập.”
Đức Tổng Giám Mục Trưởng Sviatoslav nhấn mạnh rằng, thông qua chuyến hành hương này, Giáo hội một lần nữa tạo ra không gian cho sự hiệp nhất của người Ukraine - những người đang sống ở Âu Châu và những người ở Ukraine. Giáo hội hoạt động như một mạng lưới, kết nối sức mạnh và tình đoàn kết để giúp người dân và nhà nước Ukraine vượt qua giai đoạn chưa từng có này.
Source:UGCC
2. Hãy làm cho nước Mỹ nghiêm chỉnh trở lại
Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “Let’s Make America Serious Again”, nghĩa là “Hãy làm cho nước Mỹ nghiêm chỉnh trở lại”.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Sau khi dành phần lớn tháng Bảy và tháng Tám để dạy học ở Ba Lan và đi nghỉ hè ở Canada, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều sự kiện liên quan đến vụ Đại náo loạn Logo Thùng Bánh Quy. Nhưng từ những gì tôi quan sát được về “cuộc tranh luận” vô lý này liên quan đến câu hỏi liệu việc loại bỏ một người đàn ông da trắng khỏi logo của công ty có phải là một sự nhượng bộ khác của doanh nghiệp này đối với trào lưu thức tỉnh hay không, và ngay tiếp theo đó là “cuộc tranh luận” cũng vô nghĩa không kém về việc liệu việc Thùng Bánh Quy khôi phục hình ảnh đó trên logo của mình có phải là một bước tiến nữa đến sự cáo chung của nền dân chủ hay không, tôi phải tự hỏi rằng liệu đất nước chúng ta, về cơ bản, có đang trở nên thiếu nghiêm chỉnh hay không.
Chiến tranh đang hoành hành ở Ukraine, một đất nước bị bao vây, bị tấn công tàn bạo đang trông cậy vào sự hỗ trợ của Hoa Kỳ trong cuộc đấu tranh sinh tồn—trong khi đó thì người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Những nhà giáo dục thiết kế “Bài kiểm tra năng khiếu học thuật” đã quyết định rằng bài kiểm tra đó đòi hỏi quá nhiều ở một thế hệ mà khả năng tập trung của họ được hình thành bởi X, Facebook và Instagram, thế hệ ấy không thể hiểu nổi một văn bản dài 750 từ (như chuyên mục này), và vì thế, giờ đây họ sẽ yêu cầu những sinh viên tương lai thể hiện khả năng thành thạo các văn bản dài từ 25 đến 150 từ thôi— trong khi đó thì người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Rất nhiều trẻ em tiểu học có kết quả học tập kém về kỹ năng đọc viết và tính toán cơ bản—và người Mỹ lại bị ám ảnh bởi logo của Thùng Bánh Quy?
Phải mất gấp ba lần thời gian để xây dựng lại Cầu Francis Scott Key ở Baltimore so với thời gian xây dựng Tòa nhà Empire State vào năm 1930–1931—và người Mỹ đang ám ảnh với logo của Thùng Bánh Quy?
Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh báo cáo rằng cứ bốn thanh thiếu niên Mỹ thì có một người tự nhận mình là “LGBTQ” trong khi Hiệp hội Nhi khoa Hoa Kỳ phản đối các hạn chế pháp lý đối với việc cắt xẻo cơ thể thanh thiếu niên—và người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Các cơ quan lập pháp tiểu bang ở Texas và California đưa hoạt động thao túng khu vực bầu cử quốc hội (có thể thừa nhận là đã có từ lâu) lên đến mức độ đồi trụy đảng phái chưa từng có, làm suy yếu thêm niềm tin của công chúng vào các cuộc bầu cử của chúng ta—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
Bộ trưởng Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh nói những điều vô nghĩa về chứng tự kỷ và vắc-xin, chính trị hóa hơn nữa các tổ chức y tế công cộng, cắt giảm nguồn tài trợ nghiên cứu quan trọng và làm phức tạp thêm cuộc sống của các bác sĩ có trách nhiệm bằng cách nghi ngờ các quy trình cơ bản nhất để phòng ngừa bệnh ở trẻ em—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
“Người có ảnh hưởng” Tucker Carlson hoan nghênh cuộc thảo luận về quan niệm kỳ quặc rằng Hoa Kỳ đã đứng về phía sai trái trong Thế chiến thứ II—và người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Những lời chỉ trích trên mạng xã hội về mọi quan điểm chính trị định hình tin tức trong ngày đồng thời đặt ra các điều khoản cho cái mà đôi khi được gọi một cách nực cười là “diễn ngôn công khai” - và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
Các chương trình viện trợ nước ngoài cung cấp thực phẩm và hỗ trợ y tế quan trọng cho các nước đang phát triển đã bị cắt bỏ cùng với các chương trình “viện trợ” đáng lẽ không nên tồn tại ngay từ đầu—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
Đài Tiếng nói Hoa Kỳ bị tổn hại nặng nề; có những khoản cắt giảm lớn trong nguồn tài trợ cho Đài Phát thanh Âu Châu Tự do/Đài Phát thanh Tự do và các công cụ khác mà Hoa Kỳ dùng để hỗ trợ các nhà hoạt động nhân quyền dũng cảm ở các quốc gia đàn áp—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
Điều Một của Hiến pháp dường như đã bị bãi bỏ trong tâm trí của phần lớn các thành viên Hạ viện và Thượng viện vì lo sợ “bị loại khỏi vòng bỏ phiếu sơ bộ”—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
Năng lực sản xuất quốc phòng yếu kém của Hoa Kỳ và các thủ tục mua sắm chồng chéo tại Ngũ Giác Đài kết hợp làm suy yếu khả năng răn đe ở Eo biển Đài Loan và những nơi khác—và người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Các thành phố từng vĩ đại của Mỹ đang ngày càng suy yếu, hủy hoại hàng triệu cuộc sống vốn có thể được sống một cách sáng tạo—và người Mỹ đang ám ảnh về logo của Thùng Bánh Quy?
150 tỷ đô la đã được chi cho cá cược thể thao vào năm 2024—và người Mỹ đang ám ảnh về logo Thùng Bánh Quy?
Thực hành tôn giáo suy giảm, văn hóa ngày càng trở nên hoài nghi và độc hại, sự ngây thơ của trẻ em bị phá hủy chỉ vì một cú gõ sai phím—và người Mỹ lại ám ảnh với logo của Thùng Bánh Quy?
Có lẽ tôi đã phản ứng thái quá. Có lẽ vụ Đại Chiến Logo Thùng Bánh Quy chỉ là một điểm sáng nhỏ trên màn hình đang chi phối cuộc sống của rất nhiều người ngày nay. Có lẽ hầu hết người Mỹ không để ý đến những lời lẽ ồn ào như vậy, vì phần lớn chúng đến từ những người coi việc tạo ra nội dung giật gân là một “công việc”.
Có lẽ thế.
Nhưng trong hai tháng xa nhà mùa hè này, tôi đã được hỏi không chỉ một lần, bởi những người bạn Mỹ, rằng chuyện gì đang xảy ra ở Hoa Kỳ vậy? Phải chăng nền Cộng hòa Vĩ đại đã mất đi khả năng tranh luận công khai nghiêm chỉnh? Tại sao chính trường Mỹ lại bị chi phối bởi những kẻ la hét và thô tục? Người lớn đâu rồi?
Đó là những câu hỏi nghiêm chỉnh. Một quốc gia có đạo đức nghiêm chỉnh sẽ xem xét chúng một cách nghiêm chỉnh.
Source:First Things
3. Giữa Đòn Đau, Tìm Lại Liên Đới
Không phải đòn đau giết chết niềm tin, mà chính sự bẻ gãy liên đới mới ngoáy thêm thương tích vào thân thể Hội Thánh.
Sao giữa lòng Hội Thánh, nơi ban bố yêu thương, lại có những đòn đau giáng trên nhau. Đau đến mức khiến người ta chỉ còn thấy chúng là đòn thù.
Có những vết thương bên ngoài khiến thân thể đau đớn, nhưng rồi cũng liền sẹo theo năm tháng. Thế nhưng, có những thương tích vô hình - thương tích từ sự chia rẽ, từ những bàn tay buông lơi, từ những liên đới bị đánh mất - lại âm ỉ, lâu dài, và có thể làm thân thể Hội Thánh quằn quại hơn bất cứ đòn thù nào. Chính khi liên đới bị bẻ gãy, nỗi đau không chỉ ở riêng một ai, mà lan ra, ngoáy sâu vào tận tim gan cộng đoàn, khiến cả thân thể Hội Thánh thêm chao đảo.
Trong cuộc đời làm người, không ai tránh khỏi những lúc ngổn ngang tâm sự. Cũng vậy, là linh mục, có khi là nỗi đau riêng, có khi là vết thương của Hội Thánh, có khi là gánh nặng thay cho anh em linh mục khác, có khi là đau đớn tận cùng vì phải chứng kiến sự giãy giụa của anh chị em giáo dân. Và rồi, điều tự nhiên thôi, chúng ta bị chùng lòng, hết sức xót xa, hết sức hoang mang, thậm chí bị ám ảnh đến cả một thời gian lâu dài.
I. “ROI” - “ĐÒN” VÀ NƯỚC MẮT.
Một bên là những ngọn roi yêu thương của cha mẹ ngày xưa - tuy làm đau xác thịt, nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm, lo lắng và mong muốn con nên người. Đó là những giọt nước mắt, những đêm trăn trở của cha mẹ, được “dịch ra” thành cây roi để dạy dỗ.
Bên kia là những cú đánh triệt hạ trong cuộc đời - không phải để dạy dỗ hay yêu thương như cha mẹ năm xưa, mà là “đòn thù”. Nó không làm đau để sửa dạy, để nên người. Đòn ấy là những cú đánh vào danh dự, vào niềm tin. Đòn ấy được tung ra để loại bỏ, để hạ nhục, để giẫm đạp lên nhân phẩm, để “sát hại” đến tận cùng niềm bình an của kẻ khác.
Chúng ta đều thấm thía nỗi đau của người đã từng được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ cha - dù có roi vọt - nhưng nay lại phải chịu những vết thương không còn mang tình thương, chỉ còn là sự phũ phàng, bạc bẽo, phản bội. Chính vì thế, nỗi nhớ “roi yêu thương của cha mẹ” lại trở thành một khao khát. Bởi roi ấy làm đau, nhưng nâng dậy; còn những đòn đời thì làm tê liệt, khiến người ta rơi vào tủi nhục.
Giữa “roi yêu thương” và “đòn đời”, điểm chung dễ thấy nhất chính là nước mắt. Nhưng cũng chính nước mắt lại làm nên khác biệt lớn lao.
Ngày xưa, khi roi cha mẹ quất xuống, ta bật khóc. Đó là những giọt nước mắt rơi ra ngoài khóe mi, nóng hổi, ấm áp, để rồi tan nhanh đi cùng với vòng tay vỗ về, cùng với ánh mắt thương xót của cha, cùng với tiếng thở dài não nuột của mẹ. Nước mắt ấy làm đau thể xác, nhưng lại gột rửa tâm hồn, để ta biết sám hối, biết sửa mình, biết đứng dậy và đi tiếp.
Nhưng trong cuộc đời hôm nay, có những cú đánh không làm ta bật khóc thành tiếng, mà chỉ khiến ta uất nghẹn. Đó là những giọt nước mắt không thể chảy ra ngoài, mà kẹt lại trong sâu thẳm lòng mình. Chúng trở thành vết thương không dễ gì lành, thành nỗi đau âm ỉ ngày đêm. Đó là nước mắt của bị phản bội, của bị ruồng bỏ, của bị hạ nhục, của mất mát không ai thấu hiểu. Nước mắt ấy không ướt mi, nhưng lại xé nát cõi hồn.
Và trong trăm ngàn giọt nước mắt của đòn thù, có biết bao giọt nước mắt của người mục tử thấy mình bị bỏ rơi, bị hiểu lầm, bị loại trừ. Giọt nước mắt của người tín hữu chứng kiến bề trên của mình đối xử với nhau như thể không còn là anh em. Giọt nước mắt uất nghẹn không thể trào ra, nhưng âm ỉ trong từng trái tim, trở thành nỗi buồn kéo dài, thành vết thương khó cầm máu.
Chính trong khung cảnh ấy, Hội Thánh chợt trở thành nơi chồng chất nước mắt. Nước mắt của linh mục đoàn, nước mắt của đoàn chiên. Tất cả cùng đau. Tất cả cùng bị thương. Bởi khi một người trong gia đình Giáo Hội bị đánh, thì cả gia đình đều quặn thắt. Khi một mục tử ngã xuống, thì đoàn chiên cũng lao đao.
Nó là những lời nói nặng nề, những lời qua tiếng lại, những hành xử khiến chúng ta, những người mang cùng lý tưởng linh mục bỗng chao đảo, cả đoàn chiên ngỡ ngàng, và lòng người trĩu nặng thất vọng. Đòn ấy không chỉ làm đau thể xác, mà gieo vào tâm hồn những vết thương khó lành.
Từ những giọt lệ thổn thức ấy, ta mới thấm thía giá trị “roi yêu thương” của cha mẹ. Roi ấy luôn kèm theo nước mắt - nhưng đó là nước mắt chảy vì thương con, nước mắt để con lớn lên, nước mắt để con trưởng thành. Còn những đòn đời lại gieo vào lòng ta những giọt nước mắt tức tưởi, không thể chảy ra, chỉ có thể đọng lại và làm hồn ta nặng trĩu.
Nếu ai đang vui, xin hãy thấm thía để biết trân trọng những giọt nước mắt của cha mẹ đã từng rơi cho mình. Nếu ai đang nghẹn ngào, xin hãy tin rằng nước mắt của mình không vô nghĩa - Chúa vẫn thấy, Chúa vẫn lau. Nếu ai đang bị phản bội, xin hãy nhẹ lòng, vì mình vẫn còn có Đấng trung thành không bao giờ bỏ rơi. Nếu ai đang mất mát, xin hãy ngước nhìn, để thấy có Cha trên trời luôn chờ đón. Và nếu ai đang cô đơn, xin hãy tin rằng, có biết bao người đồng hành trong âm thầm, cùng chia sẻ giọt nước mắt vô hình ấy với mình...
2. NƯỚC MẮT GIỐNG NHAU ĐẾN TỪNG PHÂN TỬ.
Những sự kiện đau lòng không chỉ xảy ra ở một nơi. Có giáo phận đã từng công khai sự “đấu tố” giữa linh mục đoàn, có nơi đã từng cấm cách lạnh lùng, đến mức có vị phải qua đời trong cô đơn thảm khốc, và người mang sứ mạng nối kết, lẽ ra phải chìa bàn tay dành cho sự bám víu, cũng không một lần thăm viếng, không một thánh lễ tiễn đưa. Những câu chuyện ấy, dù có bị chôn kín, vẫn để lại những dấu ấn u ám trong ký ức cộng đoàn. Và rồi, ở chỗ này hay chỗ kia, sự thật bị bại lộ, khiến tất cả bàng hoàng.
Trong tất cả những điều ấy, điều đáng sợ nhất không phải là đòn, cũng không phải là nước mắt, mà là mất đi sự liên đới. Bởi khi chúng ta còn liên đới, còn cầm tay nhau, thì dù có đòn, có nước mắt, vẫn còn hi vọng. Nhưng khi liên đới bị bẻ gãy, khi anh em không còn nhận nhau là anh em, thì Hội Thánh sẽ trở thành một thân thể chia lìa, tự đánh mất chính mình.
Hôm nay, hơn bao giờ hết, lời mời gọi vang lên cho tất cả: hãy nối lại tình huynh đệ, hãy học lấy roi yêu thương của cha mẹ năm xưa - roi kèm theo nước mắt, nhưng là nước mắt để chữa lành. Hãy thay cho những đòn triệt hạ bằng vòng tay nâng đỡ. Hãy biến những giọt nước mắt uất nghẹn thành lời cầu nguyện chung, để cùng nhau đi qua đêm tối.
Vì cho dẫu Hội Thánh có đầy những vết thương, nhưng Hội Thánh vẫn thuộc về Chúa Kitô, Đấng đã đổ chính máu mình để liên kết chúng ta. Và chính trong máu và nước mắt ấy, ta được gọi để tìm lại sự liên đới, để không ai bị bỏ rơi, để không một người anh em nào phải chết trong cô đơn.
Thánh Phaolô đã từng nói: “Nếu một chi thể đau, thì mọi chi thể cùng đau; nếu một chi thể được vẻ vang, thì mọi chi thể cùng chia vui” (1Cr 12, 26). Hội Thánh không phải là một tập hợp rời rạc, nhưng là Thân Thể của Chúa Kitô. Nghĩa là, khi một mục tử bị thương, thì cả linh mục đoàn và cộng đoàn cũng mang vết thương ấy. Khi một chi thể rướm máu, thì cả Thân Thể đều cảm thấy nhói đau.
Nhờ những nhói đau liên đới, mà chúng ta cùng có với nhau hình ảnh quá đỗi chân thực: nước mắt nào cũng mặn, cũng nóng, cũng nhói lên từ một trái tim bị thương. Bởi thế, những giọt nước mắt ấy cứ giống nhau đến từng phân tử.
Chúng ta khóc vì những đòn đời đổ xuống nát vai mình. Chúng ta khóc, để trong từng nỗi uất nghẹn, cô đơn, bị hiểu lầm, bị đánh gục, chúng ta mới nghiệm ra: không có giọt nước mắt nào khác nhau. Chúng đều là nỗi đau của con người bị tổn thương, đều là tiếng kêu âm thầm của một trái tim mong được cảm thông.
3. LIÊN ĐỚI TRONG NIỀM TIN VÀO CHÚA KITÔ.
Đòn đời có thể làm ta ngã quỵ, nước mắt có thể làm ta nghẹn ngào, nhưng chính trong thử thách ấy, ta được mời gọi sống liên đới thực sự - không phải bằng những lời nói suông, mà bằng sự cảm thông, bằng vòng tay, bằng sự tha thứ, và nhất là bằng lời cầu nguyện.
Ước gì, từ những đòn và những giọt nước mắt hôm nay, chúng ta biết tìm lại nhau trong Chúa Kitô, để Hội Thánh, dù mang nhiều vết thương, vẫn là Thân Thể hiệp nhất, là gia đình chan chứa tình yêu, là nơi mỗi người tìm thấy chỗ nương tựa trong đau khổ, và niềm hy vọng trong tuyệt vọng.
Chính nơi Chúa Kitô, chúng ta học được tình liên đới ba chiều:
a. Liên đới với Chúa Kitô - Đấng đã từng thấm đẫm mồ hôi máu, đã từng kêu lên: “Lạy Cha, sao Cha nỡ bỏ con?” (Mt 27, 46), nhưng cũng đã phó thác trọn vẹn: “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha” (Lc 23, 46).
b. Liên đới với nhau - những anh em linh mục đang cùng chung bước, để biết rằng “Nếu một bộ phận đau, thì mọi bộ phận cùng đau; nếu một bộ phận được vinh dự, thì mọi bộ phận cùng vui mừng” (1Cr 12, 26).
c. Liên đới với đoàn chiên Chúa trao phó - những người giáo dân vẫn tin tưởng, vẫn chờ đợi, vẫn cầu nguyện cho các mục tử của mình, để họ luôn tìm thấy nơi mục tử hình ảnh của Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường.
Có thể đêm nay rất dài, gió bão tưởng chừng dập tắt ngọn đèn trong tâm hồn, nhưng đừng quên: “Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối không diệt được ánh sáng” (Ga 1, 5). Hãy ngước nhìn lên, ngôi sao hôm vẫn còn đó để dẫn đường, hải đăng vẫn còn đó để chỉ lối. Chúa Kitô - Đấng là sao sáng giữa màn đêm, là hải đăng soi biển cả - đã chiến thắng sự chết, chính là niềm hy vọng không bao giờ tắt.
Ước gì trong liên đới và hiệp thông, chúng ta đỡ nâng nhau để không ai nghĩ quẫn, không ai lạc lối, nhưng tất cả cùng đi tới bến bờ sự sống. Và như lời Thánh Vịnh khẳng định: “Dù bước đi trong thung lũng tối, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng” (Tv 23, 4).
Đòn thù không giết được niềm tin, nhưng sự bẻ gãy liên đới sẽ giết dần lý tưởng chúng ta.
Khi niềm tin còn, Hội Thánh đứng vững; khi liên đới mất, con cái Hội Thánh tự làm mình gục ngã, tự tấn công chính danh giá của mình.
Không kẻ thù nào làm Hội Thánh tê liệt bằng chính sự đánh mất liên đới của con cái mình.
Sự liên đới không chỉ là sức mạnh của Hội Thánh, mà còn là hơi thở để Hội Thánh sống.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG (Phú Cường)