Khuôn mặt sức khoẻ thể xác và tinh thần


Xưa nay hầu như mọi người, ở khắp mọi nơi và vào mọi thời đại đều qúi trọng gìn giữ sức khoẻ. Vì sức khoẻ qúi hơn vàng bạc châu báu. Không ai có thể tạo ra sức khoẻ hay mua đựơc sức khoẻ. Một là có được, hai là không có sức khoẻ.

Khoa học ngành y dược càng ngày có nhiều phát triển chế tạo những phương thuốc mới chữa trị bệnh tật, và giúp gìn giữ đời sống sao cho khoẻ mạnh có chất lượng gía trị niềm vui hạnh phúc, như có ngạn ngữ khôn ngoan của Duneval: Mens sana in corpore sano - Một tâm hồn khoẻ mạnh trong một cơ thể khoẻ mạnh!

Ngày kỷ niệm sinh nhật, cha mẹ, con cái, vợ chồng, bạn bè thường nói hay viết thiệp chúc mừng sinh nhật tuổi mới, cầu chúc nhau mọi sự tốt đẹp, niềm vui đời sống và sức khoẻ lành mạnh!

Quí trọng sức khoẻ là điều đúng, hợp với điều tự nhiên cùng suy nghĩ của mọi người. Nhưng phải chăng sức khoẻ là điều quan trọng, điều chính yếu trong đời sống?

Có lẽ lúc khoẻ mạnh không mấy ai nghĩ đến sức khoẻ là quan trọng chính yếu. Khi yếu đau bệnh tật mới cảm thấy rõ hơn điều đó. Kinh nghiệm này hầu như ai cũng đều đã, đang cùng sẽ trải qua. Nhưng có thật sự khi bệnh tật yếu đau chỉ sức khoẻ mới là quan trọng, chính yếu không?

Khi thăm gặp người bệnh ngồi trên xe lăn, hay nằm trên giường bệnh mới biết, họ không chỉ thiếu sức khoẻ phần thể xác do bệnh tật gây nên, nhưng họ còn trông mong vẫn còn lưu lại trong vòng cuộc sống với những người khác. Nói khác đi, mong được thăm viếng, không bị bỏ rơi quên lãng.

Có người đạo đức tâm tình hơn: tôi bị bệnh không còn sức khoẻ như lúc trước. Bây giờ niềm tin thiêng liêng với tôi là quan trọng chính yếu. Niềm tin nâng đỡ tôi trong lúc sức khoẻ thể xác yếu tàn!

Một thầy thuốc đã có lần nói thế này: Một người khoẻ mạnh là một con người biết chấp nhận, dù trong đau đớn, sống với những bệnh tật của họ!

Friedrich Nietzche cũng nghĩ tương tự: Sức khoẻ được đo bằng thước của bệnh tật, nó còn cho phép tôi làm những việc chính yếu trong đời sống. Bệnh tật không là vấn đề lớn trải rộng trong đời sống. Bệnh tật nhiều khi là sự tự nhiên. Càng có nhiều tuổi đời, tôi càng cố gắng sống tốt hơn, ít là trong tâm tưởng kiến tạo hòa bình cho tôi!

Cố ân sư Gm. Bùi Tuần (1927-2024), lúc còn sinh tiền, sức khoẻ yếu kém hẳn đi. Hơn 10 năm trời ông không còn tự mình đi lại được. Hầu như tất cả phải nhờ người khác giúp. Ông buồn, nhưng không ngồi đó than vãn buông xuôi. Trái lại vẫn hoạt động bằng tâm trí đầu óc nhớ lại qúa khứ, suy gẫm hiện tại và rút tỉa ra kinh nghiệm hướng về tương lai, bằng cầu nguyện, bằng đọc sách và nhất là viết lách đều đặn cho tới vài ngày trước khi qua đời.

Cách sống chiến đấu chấp nhận bệnh tật như thế của ông trong hòa bình, giúp tâm trí ông khoẻ mạnh vượt qua những đau đớn, khó chịu do bệnh tật gây ra. Và như thế ông có lại „sức khoẻ“.

Một chị nữ tu kể thế này: Trong cộng đoàn nhà dòng chị ở có 10 chị em. Trong số đó 06 chị lớn tuổi ngoài 80 tuổi. Hai chị ngồi xe lăn, 4 chị còn đi lại được, nhưng phải nhờ xe hay cây gậy chống đỡ cho khỏi ngã té. Chị nữ tu trẻ tuổi này, sau giờ làm việc văn phòng ở trường học, hằng ngày đến nói chuyện thăm hỏi họ. Họ vui và chị ta cũng vui.

Kỳ nghỉ hè, chị nữ tu trẻ tuổi này đi nghỉ một tháng tận nơi xa. Khi trở về các chị nữ tu lớn tuổi bệnh tật yếu đau này bỗng tươi tỉnh hẳn lên, rưng rưng dòng nước mắt nói với chị ta: Chị đi sao lâu thế? Ở nhà chúng tôi nhớ chị lắm! Chị đi vắng nhà buồn lắm. Chúng tôi không còn biết nói chuyện với ai. Chúng tôi chỉ mong chị mau về nói chuyện. Thôi lần sau chị không được đi đâu xa và lâu như thế nữa nhé!...

Ôi, tâm tình dễ thương qúa chan chứa tình người! Con người là liều thuốc mang đến sức khoẻ niềm vui cho nhau!

Nhiều người biết mình mang căn bệnh hiểm nghèo, nhưng không vì thế trở nên người bi quan yếm thế, buông xuôi. Trái lại, họ hăng say trong việc nghiên cứu tìm hiểu. Họ hoạt động làm việc không phải chỉ để cho quên đau khổ bệnh tật, nhưng qua đó tâm trí họ trở nên có „sức

khoẻ „ Và cũng nhờ thế mà cuộc sống họ có thêm hiểu biết, thêm kinh nghiệm và thêm niềm vui an ủi hơn.

Chúa Giêsu, Kinh thánh diễn tả, là người tình nguyện mang gánh bệnh tật yếu đau của con người. Hình ảnh đó thấy rõ trên đoạn đường Ngài vác thập gía và sau cùng bị chết treo trên đó.

Ðây là hình ảnh trong đời sống thực tế của con người xưa nay, hình ảnh trái tim bàn tay cùng thương cảm với hoàn cảnh người chịu đựng đau khổ trong bệnh nạn, trong chiến tranh, trong bơ vơ cô đơn…

Hình ảnh đó gợi lên tâm tình: có ai đó đến vác đỡ thập gía đau khổ cho trong đời sống. Và như thế ta được an ủi vững tâm.

Sức khoẻ là quan trọng. Nhất là khi có người nào đó đến cùng nâng đỡ, mang niềm an ủi trong lúc đau khổ bệnh tật, như Chúa Giêsu đã và đang còn làm cho con người, giúp tinh thần thêm có sức khoẻ vực dậy đứng lên.


Lm. Daminh Nguyễn ngọc Long