Vật chất trong vũ trụ có giá trị tự nhiên. Giá trị này vững bền, ít thay đổi. Giá trị do con người đặt ra thường thay đổi tùy theo nhu cầu và hoàn cảnh. Khi nhu cầu con người cao, giá trị vật chất tăng; khi nhu cầu con người giảm, giá trị vật chất giảm. Chai nước cùng hiệu mua ngoài chợ rẻ hơn trong phi trường vì nơi đó người ta tạo ra một giá trị khác biệt với thị trường ngoài chợ. Giá xăng dầu nhảy vọt khi tình hình chính trị thế giới bất ổn, lo sợ khan hiếm. Giá trị vật chất do con người tạo ra luôn thay đổi bởi sợ hãi gây nên bởi hoàn cảnh, nhu cầu cuộc sống.
Tích trữ của cải, vật chất vì thiếu tự tin. Lo sợ tương lai mù tối. Tích trữ vật chất luôn có rủi ro bởi vật chất có giới hạn về thời gian. Ngày nào đó tự chúng bị phá hủy, mất phẩm chất, mối mọt, lạm phát, nhu cầu giảm đi. Ngoài ra còn rủi ro trộm cắp. Dẫu thế con người luôn muốn giữ chúng cho riêng mình. Bài đọc một cho biết mọi cố gắng tìm kiếm, tích trữ của cải, vật chất là tìm kiếm hư vô, bởi không ai có thể cầm giữ chúng suốt đời. Thánh Phaolô trong bài đọc hai khuyên nên hướng tâm trí lên cao, đừng quá chú tâm đến vật chất. Hướng thượng vì nơi đó là cùng đích cuộc đời. Tìm kiếm Đức Kitô để nhận đức tin là hướng thượng. Gặp Ngài xin can thiệp về việc phân chia tài sản hà hướng hạ, thiên về vật chất. Đức Kitô cho biết vật chất cần cho cuộc sống nhưng chúng không bảo đảm an ninh cho cuộc sống. Vật chất có ngày bị tiêu huỷ nên tích trữ chúng cũng có ngày bị tiêu huỷ như chúng. Chúng không thể bảo đảm an ninh cho chủ. Có nhiều của chưa chắc có cuộc sống hạnh phúc. Lo lắng luôn vì sợ mất chúng. Vật chất không mang lại sự sống trường sinh. Đừng lầm tưởng có nhiều của sẽ yên tâm, ăn ngon, ngủ yên. Dụ ngôn cho biết tất cả những gì hiện có trong tay sẽ có ngày trắng tay. Nếu một mai qua đời thì những gì đang có trong tay sẽ thuộc về người khác. Chúng trở thành vô dụng vì cuộc sống mới không cần chúng.
Dụ ngôn cho biết cần học cách xử dụng của cải cách khôn ngoan. Tích trữ sẽ có ngày chúng đi vào hư vô. Xử dụng của cải cách khôn ngoan là một ân phúc. Người khôn chia sẻ những gì mình đang có cho tha nhân. Người dại tích trữ chúng cho riêng mình. Người khôn biết dùng những gì mình đang có an ủi con tim tha nhân. Người dại lợi dụng quyền thế, vật chất khiến con tim tha nhân rỉ máu. Họ tạo thành rào cản, ngăn cản con người đến với con người, xa lạ với tha nhân. Khôn là biết dùng của cải làm đẹp lòng Thiên Chúa. Dại là để của cải dẫn ta xa lìa Chúa. Dụ ngôn nhắc đến mối bất hoà giữa hai anh em, tình gia đình, ruột thịt bị tắc nghẽn. Nguyên nhân chính gây nên bởi của cải, vật chất. Tham lam tự hại mình, làm phiền người khác. Không thể đối thoại, hết cách giải quyết, nên người em xin Đức Kitô can thiệp. Anh em trở thành thù địch. Tình gia đình, ruột thịt, tình anh em tan vỡ, cắt đứt. Trong trường hợp này, của cải vật chất trở thành vật cản trở ngăn cản anh em đến với nhau. Rất có thể nó còn là mối hoạ đưa anh em đến bờ vực thẳm, hận thù, oán ghét nhau. Như thế của cải, vật chất trở thành mối họa hơn là phúc lộc.
Dụ ngôn cho biết ta không phải là chủ nhân, mà chỉ là người quản lí. Người quản lí trung tín là người làm vui lòng Chủ và đẹp lòng tha nhân. Thiên Chúa là chủ vũ trụ, chủ đời ta. Người quản lí trung tín sống học cách làm Sáng Danh Chúa.
TiengChuong.org
Tích trữ của cải, vật chất vì thiếu tự tin. Lo sợ tương lai mù tối. Tích trữ vật chất luôn có rủi ro bởi vật chất có giới hạn về thời gian. Ngày nào đó tự chúng bị phá hủy, mất phẩm chất, mối mọt, lạm phát, nhu cầu giảm đi. Ngoài ra còn rủi ro trộm cắp. Dẫu thế con người luôn muốn giữ chúng cho riêng mình. Bài đọc một cho biết mọi cố gắng tìm kiếm, tích trữ của cải, vật chất là tìm kiếm hư vô, bởi không ai có thể cầm giữ chúng suốt đời. Thánh Phaolô trong bài đọc hai khuyên nên hướng tâm trí lên cao, đừng quá chú tâm đến vật chất. Hướng thượng vì nơi đó là cùng đích cuộc đời. Tìm kiếm Đức Kitô để nhận đức tin là hướng thượng. Gặp Ngài xin can thiệp về việc phân chia tài sản hà hướng hạ, thiên về vật chất. Đức Kitô cho biết vật chất cần cho cuộc sống nhưng chúng không bảo đảm an ninh cho cuộc sống. Vật chất có ngày bị tiêu huỷ nên tích trữ chúng cũng có ngày bị tiêu huỷ như chúng. Chúng không thể bảo đảm an ninh cho chủ. Có nhiều của chưa chắc có cuộc sống hạnh phúc. Lo lắng luôn vì sợ mất chúng. Vật chất không mang lại sự sống trường sinh. Đừng lầm tưởng có nhiều của sẽ yên tâm, ăn ngon, ngủ yên. Dụ ngôn cho biết tất cả những gì hiện có trong tay sẽ có ngày trắng tay. Nếu một mai qua đời thì những gì đang có trong tay sẽ thuộc về người khác. Chúng trở thành vô dụng vì cuộc sống mới không cần chúng.
Dụ ngôn cho biết cần học cách xử dụng của cải cách khôn ngoan. Tích trữ sẽ có ngày chúng đi vào hư vô. Xử dụng của cải cách khôn ngoan là một ân phúc. Người khôn chia sẻ những gì mình đang có cho tha nhân. Người dại tích trữ chúng cho riêng mình. Người khôn biết dùng những gì mình đang có an ủi con tim tha nhân. Người dại lợi dụng quyền thế, vật chất khiến con tim tha nhân rỉ máu. Họ tạo thành rào cản, ngăn cản con người đến với con người, xa lạ với tha nhân. Khôn là biết dùng của cải làm đẹp lòng Thiên Chúa. Dại là để của cải dẫn ta xa lìa Chúa. Dụ ngôn nhắc đến mối bất hoà giữa hai anh em, tình gia đình, ruột thịt bị tắc nghẽn. Nguyên nhân chính gây nên bởi của cải, vật chất. Tham lam tự hại mình, làm phiền người khác. Không thể đối thoại, hết cách giải quyết, nên người em xin Đức Kitô can thiệp. Anh em trở thành thù địch. Tình gia đình, ruột thịt, tình anh em tan vỡ, cắt đứt. Trong trường hợp này, của cải vật chất trở thành vật cản trở ngăn cản anh em đến với nhau. Rất có thể nó còn là mối hoạ đưa anh em đến bờ vực thẳm, hận thù, oán ghét nhau. Như thế của cải, vật chất trở thành mối họa hơn là phúc lộc.
Dụ ngôn cho biết ta không phải là chủ nhân, mà chỉ là người quản lí. Người quản lí trung tín là người làm vui lòng Chủ và đẹp lòng tha nhân. Thiên Chúa là chủ vũ trụ, chủ đời ta. Người quản lí trung tín sống học cách làm Sáng Danh Chúa.
TiengChuong.org