1. Hai nhà thờ bị tấn công bằng dao, làm gián đoạn thánh lễ
Một nghi phạm nghiện ma túy có vũ trang bằng dao Thụy Sĩ đã phá hoại hai nhà thờ gần Paris, khiến những người đi lễ sợ hãi. Hắn ta cũng chống lại lệnh bắt giữ của cảnh sát.
Vào ngày 16 tháng 8 năm 2025, hai nhà thờ ở Seine-Saint-Denis—Sainte-Marthe ở Pantin và Saint-Yves ở La Courneuve—đã bị phá hoại bởi một người đàn ông được tường trình đang chịu ảnh hưởng của cocaine. Được mô tả là đi chân trần và đội mũ vàng, kẻ tấn công đã lật đổ ghế dài, đập vỡ các bức tượng và tranh tôn giáo, và làm gián đoạn một buổi lễ.
Anh ta dùng dao đe dọa cảnh sát, hét lớn “Lại gần đây, tao giết mày!” trước khi bị Đội Phòng chống Tội phạm, gọi tắt là BAC khống chế sau một cuộc đối đầu căng thẳng. Nhà chức trách nghi ngờ anh ta có vấn đề tâm thần, và một cuộc điều tra đang được tiến hành để xác định động cơ. Không có thương tích nào được báo cáo, nhưng vụ việc đã làm dấy lên lo ngại mới về an ninh tại các địa điểm thờ phượng ở Pháp.
Source:intoleranceagainstchristians.eu
2. Vụ xả súng ở trường học Minnesota xảy ra sau khi lời kêu gọi an ninh của các giám mục không được đáp ứng
Sau hai vụ xả súng ngoài trường học vào năm 2022 và 2023 gây chấn động cả nước, các giám mục Minnesota đã kêu gọi các nhà lập pháp tiểu bang cung cấp kinh phí an ninh cho các trường tư thục địa phương.
Giờ đây, hai năm sau khi lời kêu gọi của các ngài không được lắng nghe, bi kịch đã xảy ra với một trong số các trường học.
Vào sáng ngày 27 tháng 8, một tay súng đã nổ súng trong Thánh lễ toàn trường tại Nhà thờ Công Giáo Truyền tin ở Minneapolis, khiến hai học sinh, một 10 tuổi và một 8 tuổi, thiệt mạng; 14 học sinh khác và ba người lớn bị thương.
Thảm kịch xảy ra sau khi Hội đồng Công Giáo Minnesota, gọi tắt là MCC, tiếng nói chính sách công của sáu giáo phận Minnesota, đã yêu cầu các quan chức tiểu bang gia hạn kinh phí để nâng cấp an ninh và đào tạo ứng phó khẩn cấp cho các trường tư thục vào năm 2022 và 2023.
Những lời kêu gọi này được đưa ra sau vụ xả súng chết người tại trường tiểu học Robb ở Uvalde, Texas, và tại trường Covenant ở Nashville, Tennessee, lập luận rằng học sinh tại các trường Công Giáo và các trường tư thục khác nên được hưởng mức độ bảo vệ tương tự như các bạn học tại trường công lập.
“Chúng ta cần bảo đảm rằng tất cả các trường học của chúng ta đều có đủ nguồn lực để ứng phó và ngăn chặn những cuộc tấn công này xảy ra tại trường học của chúng ta”, Jason Adkins, giám đốc điều hành của MCC, đã viết trong một lá thư gửi Thống đốc Tim Walz và Phó Thống đốc Peggy Flanagan, cả hai đều là đảng viên Đảng Dân chủ, ngày 14 tháng 4 năm 2023. Bức thư cũng được ký bởi Tim Benz, chủ tịch của một tổ chức trường học độc lập tại Minnesota.
Nếu yêu cầu của MCC được chấp thuận, các trường Công Giáo như ngôi trường vừa xảy ra vụ thảm sát sẽ có thể sử dụng tiền của tiểu bang để cải thiện các cơ sở vật chất như lối vào an ninh hoặc thậm chí thuê nhân viên phụ trách an ninh cho nhà trường.
Nhưng thỉnh cầu của các giám mục Minnesota đã bị bác bỏ trong cả hai năm, khi các dự luật liên quan bị đình trệ tại Cơ quan Lập pháp tiểu bang, dẫn đến việc không có thêm kinh phí cho an ninh trường học ngoài các trường công lập. Trong khi đó, trong kỳ họp lập pháp năm 2023, Minnesota đã đạt được khoản thặng dư kỷ lục 17,6 tỷ đô la.
Sau vụ xả súng ở trường Truyền tin, vấn đề này chắc chắn sẽ được xem xét lại — bao gồm cả lý do tại sao các nhà lập pháp không hành động theo yêu cầu của các giám mục.
Trả lời yêu cầu bình luận, văn phòng của Thống đốc Walz nhấn mạnh rằng thống đốc “rất quan tâm đến sự an toàn của học sinh” và đã “ký thành luật hàng triệu đô la tài trợ cho an toàn trường học”. Tuy nhiên, tờ National Catholic Register, đối tác tin tức liên kết của CNA, đã xác nhận rằng không có dự luật tài trợ nào đã ký trước đó áp dụng cho vấn đề an toàn trường học tư thục.
Phát ngôn nhân cho biết: “Chúng tôi vẫn cam kết hợp tác với bất kỳ ai sẵn sàng hợp tác với chúng tôi để ngăn chặn bạo lực súng đạn và giữ an toàn cho học sinh của chúng tôi”, đồng thời lưu ý rằng Walz thường xuyên họp với MCC.
Trong khi đó, Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa Julia Coleman nói với tờ Register rằng thảm kịch này khiến bà phải suy ngẫm về “trách nhiệm của mình với tư cách là một quan chức được bầu”.
“ Không có câu trả lời dễ dàng nào cả, nhưng tôi biết con em chúng ta — tài sản quý giá nhất của chúng ta — phải được bảo vệ,” Coleman, một người Công Giáo, nói. “Giờ là lúc ưu tiên cho việc tài trợ an ninh trường học.”
Trong bài phát biểu đầu tiên trước công chúng sau vụ xả súng, Đức Tổng Giám Mục Bernard Hebda của St. Paul và Minneapolis đã cầu nguyện cho những người bị ảnh hưởng. Ngài cũng kêu gọi chấm dứt bạo lực súng đạn.
“Cộng đồng chúng ta vô cùng phẫn nộ trước những hành vi bạo lực khủng khiếp như vậy nhắm vào những người dễ bị tổn thương và vô tội”, ông viết trong một tuyên bố. “Chúng quá phổ biến.”
Những nỗ lực của các giám mục Minnesota nhằm bảo đảm kinh phí an ninh trường học được thực hiện sau khi các nhà lập pháp tiểu bang thông qua luật “Trường học an toàn” vào năm 2019, luật này cung cấp kinh phí để tăng cường an ninh cho các trường công lập nhưng không phải cho các trường tư thục.
Năm 2022, sau khi dự luật mở rộng ngân sách cho các trường tư thục bị đình trệ, các giám mục Minnesota đã thúc giục Thống đốc Walz triệu tập một phiên họp đặc biệt và thông qua dự luật mở rộng chương trình Trường học An toàn. Dự luật này sẽ cung cấp 44 đô la cho mỗi học sinh chi phí an ninh, bất kể trường học của các em thuộc hệ thống nào.
Đức Cha Hebda viết trong một lá thư vào tháng 5 năm 2022 rằng: “Mặc dù không có luật nào có thể ngăn chặn được sự biểu hiện của cái ác, nhưng luật Trường học An toàn này là bước đầu tiên quan trọng và hợp lý để thiết lập nguồn tài trợ liên tục cho các trường học nhằm tăng cường đội ngũ an ninh, nâng cao an ninh tòa nhà và củng cố các chương trình phòng chống bạo lực và các sáng kiến về sức khỏe tâm thần”.
Phiên bản dự luật của Hạ viện đã được nhiều thành viên của Đảng Dân chủ-Nông dân-Lao động, chi nhánh tại Minnesota của Đảng Dân chủ toàn quốc, ủng hộ, cho thấy sự ủng hộ của cả hai đảng. Tuy nhiên, Walz đã không triệu tập một phiên họp đặc biệt để thông qua dự luật.
Năm sau, MCC đã khẩn cầu các nhà lập pháp của Minnesota đưa các trường tư thục vào danh sách những trường đủ điều kiện nhận chương trình trợ cấp an ninh trị giá 50 triệu đô la trong dự luật tài trợ giáo dục của tiểu bang.
Bức thư năm 2023 do MCC đồng ký mô tả “việc loại trừ một khu vực trường học” khỏi nguồn tài trợ an ninh là “một hành động phân biệt đối xử với học sinh của chúng tôi”.
Những người viết thư cho biết: “Một cuộc tấn công vào bất kỳ trường học nào, dù là trường công lập, tư thục, trường đặc quyền hay bất kỳ trường học nào khác, đều không thể được dung thứ hoặc cho phép xảy ra ở Minnesota”.
Họp nhưng không có kinh phí
Theo bình luận của Adkins gửi tới The Daily Wire, các giám mục Minnesota đã nêu lên mối quan ngại của họ với Walz, một cựu giáo viên trường công, trong một cuộc họp.
“Ông ấy đã truyền đạt niềm tin của mình rằng mọi người nên cảm thấy an toàn trong trường học và nơi thờ phượng của mình,” Adkins nói. “Nhưng khoản ngân sách đó đã không được tạo ra.”
Với tư cách là thống đốc, Walz có ảnh hưởng đáng kể đến quá trình lập ngân sách, bao gồm cả việc đề xuất ngân sách hai năm đầu tiên mà các nhà lập pháp được giao nhiệm vụ giải quyết.
Bài báo của tờ Daily Wire cho rằng Walz tập trung vào các ưu tiên khác trong năm đó, chẳng hạn như bảo đảm Minnesota là tiểu bang “thánh địa cho người chuyển giới”.
Việc MCC hỗ trợ an ninh trường học tư thục trong năm 2022 và 2023 là một phần trong nỗ lực toàn diện hơn nhằm giảm thiểu bạo lực súng đạn. Các giám mục cũng ủng hộ lệnh “cờ đỏ”, tạm thời hạn chế quyền tiếp cận súng đối với những cá nhân gây nguy hiểm cho bản thân hoặc người khác, và mở rộng việc kiểm tra lý lịch.
Các giám mục Minnesota không đưa ra lập trường công khai về việc tài trợ an ninh cho các trường Công Giáo vào năm 2024 hoặc 2025. Thay vào đó, những nỗ lực liên quan đến trường Công Giáo của MCC trong những năm đó bao gồm việc phản đối việc loại trừ các trường cao đẳng tôn giáo khỏi các chương trình tuyển sinh sau trung học và bảo đảm các trường hợp miễn trừ tôn giáo khỏi luật mới bao gồm “bản dạng giới” là một nhóm được bảo vệ theo luật tiểu bang.
Source:Catholic News Agency
3. Đức Thượng Phụ Đại Kết Bácthôlômêô: Chỉ có một công đồng chung khác mới có thể sửa đổi cách tính ngày Lễ Phục Sinh
Đức Thượng Phụ Đại Kết Bácthôlômêô của Constantinople, người giữ vị trí tối cao trong số các Giáo Hội Chính thống giáo, cho biết trong một cuộc phỏng vấn rằng chỉ có một công đồng chung khác mới có thể sửa đổi cách tính ngày lễ Phục sinh.
Andrea Tornielli, giám đốc biên tập của Bộ Truyền thông Vatican, đã hỏi Đức Thượng Phụ Đại Kết: “Tại Công đồng Nicê, ngày lễ Phục Sinh đã được thảo luận, và một nỗ lực đã được thực hiện để đạt được thỏa thuận. Sau bao nhiêu thế kỷ, tại sao các Kitô hữu vẫn không thể cử hành Lễ Phục Sinh vào cùng một ngày, cùng một Chúa Nhật?”
Đức Thượng phụ Đại kết trả lời:
Tại Công đồng Nicê, người ta đã quyết định rằng việc làm chứng về sự Phục sinh của Chúa Kitô vào cùng một ngày trên khắp thế giới là điều quan trọng. Tiếc thay, hoàn cảnh lịch sử đã ngăn cản việc tuân theo chỉ dẫn của Công đồng. Chúng ta không có thẩm quyền phán xét những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta hiểu rằng, để được tín nhiệm với tư cách là Kitô hữu, chúng ta phải cử hành sự Phục sinh của Đấng Cứu Thế vào cùng một ngày.
Cùng với Đức Cố Giáo Hoàng Phanxicô, chúng tôi đã ủy nhiệm một ủy ban nghiên cứu vấn đề này. Một cuộc đối thoại đã bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn còn những khác biệt về sự nhạy cảm giữa các Giáo hội. Chúng ta cũng có bổn phận tránh những chia rẽ mới. Đối với Giáo hội Chính thống, những gì đã được thiết lập bởi một Công đồng Chung chỉ có thể được sửa đổi bởi một Công đồng Chung khác. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều sẵn sàng lắng nghe Chúa Thánh Thần, Đấng mà chúng ta tin rằng đã cho chúng ta thấy rõ ràng trong năm nay việc thống nhất ngày lễ Phục sinh là điều thiết yếu như thế nào.
Trong cuộc phỏng vấn, Đức Thượng phụ Đại kết cũng thảo luận về Công đồng Nicê, Đức Giáo Hoàng Phanxicô và Đức Lêô XIV, cũng như các cuộc chiến ở Ukraine và Gaza.
Các giáo hội Chính thống giáo sử dụng lịch Julian để tính ngày lễ Phục sinh; phương Tây thường sử dụng lịch Grêgôriô để tính ngày lễ. Công đồng Chung Nicê lần thứ nhất (năm 325) đã thiết lập cách tính ngày lễ Phục sinh.
Các nghị phụ của Công đồng Vatican II (1962-1965), trong phần phụ lục của Hiến chế về Phụng vụ Thánh (Sacrosanctum Concilium), đã tuyên bố: “Công đồng không phản đối việc ấn định lễ Phục sinh vào một Chúa nhật cố định trong Lịch Grêgôriô, miễn là những người liên quan đồng ý, đặc biệt là những anh em không hiệp thông với Tòa thánh.”
Source:Catholic World News
4. Tiến sĩ George Weigel: Ukraine và một nền hòa bình xứng đáng với tên gọi
Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “Ukraine and a Peace Worthy of the Name”, nghĩa là “Ukraine và một nền hòa bình xứng đáng với tên gọi”.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Ngôi sao dẫn đường tinh thần của Đức Giáo Hoàng Lêô XIV chính là Thánh Augustinô. Trong những tháng đầu nhậm chức, Đức Thánh Cha đã kêu gọi Giáo hội cầu nguyện, ăn chay và hành động để chấm dứt các cuộc chiến tranh của thế kỷ XXI. Định hướng tinh thần và lời kêu gọi đó mời gọi chúng ta suy ngẫm về điều gì là “hòa bình” có thể có trên thế giới này.
Trong kiệt tác của mình, Thành phố của Chúa, Thánh Augustinô vĩ đại đã định nghĩa “hòa bình” là tranquillitas ordinis, “sự yên tĩnh của trật tự”. Đây không phải là hòa bình trong Isaia 11:6, trong đó những kẻ săn mồi và con mồi cùng tồn tại (hãy nghĩ đến sáu mươi hai bức tranh “Vương quốc Hòa bình” của Edward Hicks). Đức Giám Mục thành Hippo biết rằng đó là “hòa bình” của Vương quốc Chúa, xảy ra vào thời vượt thời gian khi sự cứu chuộc do Chúa Kitô thực hiện sẽ được hoàn tất và Chúa sẽ là “tất cả trong mọi sự” (1 Cô-rinh-tô 15:28). Đó cũng không phải là “hòa bình” mà các Kitô hữu chúc nhau trước khi đến bàn tiệc của Chúa, là “hòa bình” của sự hiệp thông với Chúa Kitô và, qua Người, hiệp thông với nhau.
Hòa bình của “trật tự” là một điều khiêm tốn hơn. Hòa bình của trật tự được xây dựng từ những cấu trúc chính trị và pháp lý công bằng, qua đó người dân có thể sống trong an ninh và tự do. Xung đột vẫn tiếp diễn, nhưng được phân xử và giải quyết bằng luật pháp và chính trị, chứ không phải bằng bạo lực quần chúng. Đây là “hòa bình” tồn tại trong các thành phố, những tiểu bang và các quốc gia hoạt động bình thường. Xây dựng một nền hòa bình tương tự trong các vấn đề thế giới là một nhiệm vụ khó khăn hơn. Nhưng không phải là không thể, ít nhất là có thể được thực hiện từng phần: Ví dụ về nền hòa bình thế kỷ 21 giữa Pháp và Đức sau hai cuộc chiến tranh tàn khốc của thế kỷ 20 (và hàng thế kỷ đổ máu trước đó) rất đáng để xem xét.
Đường lối theo kiểu Augustinô này đối với chiến tranh và hòa bình gợi ý điều gì về hòa bình ở Ukraine?
Một đoạn trích lịch sử, có thể là không chính thức, giúp làm rõ hơn sự suy ngẫm đó.
Trong tập đầu tiên của Chiến tranh Thế giới thứ hai, Winston Churchill đã trích dẫn lời của Nguyên soái Ferdinand Foch, chỉ huy quân đội Đồng minh chiến thắng trong Thế chiến thứ nhất, khi ông nói về Hiệp ước Hòa bình Versailles: “Đây không phải là hòa bình. Đây là một hiệp định đình chiến trong hai mươi năm.” Việc Tướng Foch có thực sự nói điều đó hay không cũng không liên quan. Vấn đề là “hòa bình” không chỉ đơn thuần là việc chấm dứt chiến sự, mặc dù đình chiến có thể quan trọng như một bước tiến tới một tương lai công bằng. Bởi vì nếu việc ngừng bắn không được tiếp nối bằng các biện pháp thích hợp để xây dựng hòa bình và trật tự, thì sẽ không có an ninh hay tự do, mà chỉ là một khoảng yên lặng tạm thời tiếng súng trước khi cuộc chiến lại bùng nổ trở lại.
Nhận ra điều đó đưa chúng ta đến cốt lõi của vấn đề hòa bình ở Ukraine.
Vladimir Putin quyết tâm thống trị Ukraine, hoặc thậm chí đi xa hơn nữa, xóa bỏ Ukraine khỏi tư cách là một quốc gia có chủ quyền; Ukraine từ chối bị thống trị hoặc xóa bỏ. Putin từ lâu đã nói rằng không thể có hòa bình giữa Nga và Ukraine nếu không có giải pháp cho nguyên nhân gốc rễ của chiến tranh - một chủ đề mà ông ta đã nhắc lại trong cuộc gặp với Tổng thống Trump ở Alaska. Điều đó đúng. Tuy nhiên, sự thật phũ phàng là chính Putin mới là nguyên nhân gốc rễ của chiến tranh. Những gì đang diễn ra ngay lúc này ở Ukraine – là những vụ thảm sát liên tục những người vô tội được Đức Tổng Giám Mục Borys Gudziak mô tả một cách xúc động trong chuyến thăm Kharkiv ngày 19 tháng 8 - không phải là “cuộc chiến ngu ngốc của Tổng thống Joe Biden”. Không. Đó là cuộc chiến tranh đế quốc của Vladimir Putin. Thực tế cơ bản đó phải được thừa nhận và giải quyết nếu muốn có hòa bình thực sự ở Ukraine và vì Ukraine. Nếu không, chỉ có thể có một lệnh ngừng bắn, có thể mong manh hơn “hiệp định đình chiến” được lập ra tại Versailles vào năm 1919 và 1920.
Việc xây dựng hòa bình trật tự trong những hoàn cảnh này do đó đòi hỏi những biện pháp vượt ra ngoài việc đàm phán để chấm dứt chiến tranh. Một nền hòa bình kiểu Augustinô đòi hỏi một kiến trúc an ninh ngăn chặn một cuộc xâm lược Ukraine của Nga trong tương lai. Đó chủ yếu là trách nhiệm của các quốc gia Âu Châu, đặc biệt là những nước sẽ là mục tiêu tiếp theo, nếu Putin thành công trong việc thống trị hoặc xóa bỏ một Ukraine có chủ quyền. Sự ủng hộ của Mỹ đối với hệ thống an ninh đó sẽ là điều thiết yếu. Bản chất của sự ủng hộ này có thể được tranh luận, nhưng đã đến lúc phải loại bỏ những người bênh vực Putin và những người theo chủ nghĩa tân cô lập khỏi các cuộc thảo luận đó.
An ninh không phải là tất cả những gì Ukraine đáng được hưởng. Trong các bình luận xoay quanh các hội nghị thượng đỉnh Alaska và Washington – và những tranh cãi xung quanh câu hỏi liệu thực đơn bữa trưa ở Alaska có thực sự phải nói rằng bữa ăn đó là “để vinh danh” một tội phạm chiến tranh không? - tôi chưa nghe một lời nào về việc tái thiết Ukraine sau sự tàn phá mà Nga đã gây ra cho cơ sở hạ tầng đang bị tổn hại của quốc gia này trong ba năm qua. Hồi tháng Hai, Ngân hàng Thế giới ước tính rằng việc tái thiết như vậy sẽ tiêu tốn 524 tỷ đô la trong thập niên tới. Hiện tại, có khoảng 300 tỷ đô la dự trữ ngoại hối bị đóng băng của Nga ở Âu Châu. Liệu số tiền đó có phải là một phần của bất kỳ cuộc đàm phán hòa bình nào không?
Một thỏa thuận thực sự khéo léo và công bằng ít nhất sẽ phải đưa số tiền đó vào hoạt động.
Source:First ThingsUkraine and a Peace Worthy of the Name
5. Chúng ta có lỗi. Lời kêu gọi giữa những căng thẳng tại Giáo Phận Vinh
Giữa những tranh cãi và chia rẽ trong Giáo Hội, Kim Thúy xin giới thiệu với quý vị và anh chị em bài viết sau đây của linh mục Gioan Baotixita NGUYỄN MINH HÙNG
CHÚNG TA CÓ LỖI
Có những nỗi đau không thể nói thành lời, vì mỗi khi cất tiếng, lòng ta như bị xé nát. Nhất là đối diện những chia rẽ trầm trọng trong lòng Hội Thánh, mà Hội Thánh ấy lại là Hội Thánh tại Việt Nam, lẽ ra phải hết sức được kính trọng và yêu mến.
Có những lúc phải dừng lại, lặng yên và khiêm tốn nghiêm túc nhận ra lỗi lầm. Không chỉ là những lỗi nhỏ trong đời thường, nhưng là những lỗi lớn, lỗi nặng, lỗi trước lịch sử, lỗi trước Thiên Chúa và Hội Thánh của Chúa.
Đó là nỗi đau vì những chứng nhân không còn biết làm chứng; những kẻ được sai đi nhưng lại co cụm trong ích kỷ của bản thân; những kẻ được trao phúc âm nhưng lại để Tin Mừng phai nhạt trong chính cuộc sống của mình.
Thánh Phaolô từng thốt lên: “Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1 Cr 9, 16). Nhưng nhiều khi, thay vì khắc khoải bởi Tin Mừng chưa được loan báo, ta lại tự mãn, lại trào ra những thứ phản Tin Mừng, và chọn đi theo sự đổ nát cùng những tranh giành, tranh chấp, thù hận với đầy đủ mọi thứ chỉ thuộc về những tầm thường, những háu thắng trong sự mong manh...
Chúng ta đã để “cánh đồng lúa chín mênh mông” (x. Mt 9, 37) cứ ngày càng mênh mông hơn, vì thiếu vắng những người thực sự dám gieo, dám gặt, dám hy sinh.
Nếu im lặng, thì sự im lặng ấy lại dễ trở thành đồng lõa. Vì thế, trong nỗi đau xót và lòng thống hối, tôi xin được cùng anh chị em nhìn lại chính mình, để thưa với Chúa rằng: “Lạy Chúa, Chúng con có lỗi”.
I. CHÚNG TA CÓ LỖI VỚI THIÊN CHÚA VÀ CHÚA KITÔ.
Chúa Giêsu phán: “Anh em là muối cho đời… là ánh sáng cho trần gian” (Mt 5, 13-14). Nhưng không ít lần, thay vì làm muối ướp đời, chúng ta lại để chính mình nhạt nhòa, thậm chí trở thành cớ cho đời khinh dể. Không ít lần, thay vì làm ánh sáng, ta lại gây tối tăm, che mờ dung nhan Chúa Kitô.
Khi chia rẽ, gây gương mù, hoặc để đam mê quyền lực, lợi ích hay tự ái cá nhân lấn át, ta đã không làm chứng cho Tin Mừng tình yêu, mà còn làm vấy bẩn dung nhan Chúa Kitô trước thế gian. Như Thánh Phaolô đau đớn nhắc nhở: “Danh Thiên Chúa bị phỉ báng giữa chư dân chính vì các ngươi” (Rm 2, 24).
Chúng ta đã nhận được hồng ân cứu độ từ chính Máu Thánh Chúa Kitô, đã được đón nhận Thánh Thần làm sức mạnh, đã được thừa hưởng một gia sản vô giá là Hội Thánh, nhưng nhiều khi lại sống như thể Thiên Chúa không hiện hữu, như thể đức tin chỉ là một thói quen. Chúng ta đã làm cho Danh Chúa bị xúc phạm, thay vì được tôn vinh. Chúng ta có lỗi với chính Đấng đã yêu thương mình đến cùng.
II. CHÚNG TA CÓ LỖI VỚI CÁC THÁNH TỬ ĐẠO, VỚI CÁC TIỀN NHÂN VÀ LỊCH SỬ.
Người Con Một Thiên Chúa đã đổ máu mình để khai sinh Hội Thánh. nhưng chúng ta là chi thể lại làm cho Thân Thể Ngài rách nát vì chia rẽ, vì gương mù gương xấu.
Biết bao thánh nhân đã đổ hết sức giữ cho đức tin tinh tuyền và sáng chói. Trong số đó có hàng hàng lớp lớp các anh hùng tử đạo hiến dâng máu đào, hiến dâng mạng sống bảo vệ đức tin, bảo vệ thanh danh Hội Thánh.
Biết bao nhà truyền giáo bỏ quê hương, xả thân gieo hạt giống Tin Mừng trên mảnh đất này. Biết bao tiền nhân, cha ông chúng ta đã sống âm thầm, chịu bao bách hại, chỉ để giữ vững một gia sản đức tin tinh tuyền cho thế hệ mai sau.
Cũng vậy, các bậc tiền nhân đã dày công, đã bỏ cả mạng sống, dấn thân vào hiểm nguy, khai phá từng mảnh đất, gieo vãi Tin Mừng trong nước mắt và máu đào.
Vậy mà chúng ta – những người được hưởng gia tài quý giá ấy – lại không ít lần phung phí, thờ ơ, phản bội, dễ dàng để đức tin bị bào mòn bởi thói quen, bởi tính toán trần tục. Nhiều khi chỉ vì muốn vinh danh cá nhân, đã làm đức tin của mình bị nhuốm màu nhơ nhớp, có khi đã hoen ố.
Thay vì viết tiếp những trang sử hào hùng, mỗi khi tranh chấp, chống phá nhau, gieo gương xấu, chính là lúc chúng ta đang viết thêm những trang đen tối trong lịch sử Hội Thánh. Chúng ta đã để lịch sử bị nhuốm thêm những trang u ám vì sự yếu hèn của mình. Và như thế, chúng ta có lỗi với quá khứ, với các thánh, với lịch sử cứu độ.
III. CHÚNG TA CÓ LỖI VỚI HỘI THÁNH, VỚI ANH CHỊ EM MÌNH.
1. Hội Thánh vừa là Nhiệm Thể vừa là Hiền Thê của Chúa Kitô. Thay vì xây dựng và tô điểm, mỗi khi gây thương tích cho Hội Thánh, chúng ta không chỉ làm tổn thương, mà có khi còn đạp đổ và bôi lem dung nhan Hội Thánh.
Chỉ biết khoác lên mình thứ cá nhân chủ nghĩa, chỉ có bản thân tôi, và tôi phải chiến thắng bằng mọi giá, chính là lúc ta đang làm đau đớn Thân Thể và hành hạ Hiền Thê của Chúa. Công đồng Vaticanô II dạy: “Hội Thánh là bí tích phổ quát của ơn cứu độ” (LG 48). Thế nhưng, thay vì là dấu chỉ cứu độ, đôi khi chúng ta lại trở thành cớ gây vấp phạm.
Lỗi của chúng ta không chỉ trong hành động công khai, mà còn cả trong sự im lặng đồng lõa, khi thấy những xúc phạm, những sự thật ngang trái gây nên bao nhiêu đổ vỡ, mà lại cứ cố tình che giấu, không dám lên tiếng.
2. Chúng ta có lỗi với anh chị em tín hữu, nhất là những người bé mọn, những người nghèo khổ, đơn sơ, vì gương mù của ta đã khiến họ mất niềm tin. Chúa nói: “Ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin đây phải sa ngã, thì thà buộc cối đá vào cổ nó mà quăng xuống biển…” (Mc 9, 42).
Mỗi lời nói vụng về, mỗi thái độ cứng cỏi, mỗi sự lạm dụng quyền lực hay xúc phạm phẩm giá – dù là thể lý, tinh thần hay thiêng liêng – đều là một vết dao khứa vào Trái Tim Chúa và vào niềm tin mong manh của người nhỏ bé.
3. Chúng ta có lỗi với những tâm hồn đang cháy lửa tông đồ, vì sự chia rẽ và ghen ghét của ta làm họ nản lòng. Chúng ta có lỗi với những người thiện chí ngoài Kitô giáo, những người từng ngưỡng mộ Hội Thánh, nay cảm thấy hụt hẫng vì sự bất trung của ta.
4. Chúng ta có lỗi với anh chị em các tôn giáo bạn, họ người từng ngưỡng mộ và tin tưởng Hội Thánh, nhưng nay thất vọng vì gương mù của chúng ta.
Vì thay vì cho họ thấy khuôn mặt yêu thương của Chúa Kitô, chúng ta lại cho họ thấy sự vô cảm, sự khép kín, thậm chí là sự loại trừ, mà tệ nhất là sự nhân danh Thiên Chúa, nhân danh Lời mặc khải, giáo lý và lề luật của Chúa để hằn thù nhau, loại trừ nhau.
5. Chúng ta có lỗi với người vô thần. Thay vì giúp họ gặp gỡ dung nhan Thiên Chúa giàu lòng xót thương, ta lại làm họ càng có lý do để phủ nhận Ngài.
6. Chúng ta có lỗi với những người đã rời xa Hội Thánh. Có những con chiên đã bỏ đàn vì bị tổn thương bởi chính chúng ta. Chúa để lại 99 mà đi tìm 1 (x.Lc 15, 4-7), còn chúng ta đôi khi để mặc họ trôi đi trong im lặng. Chúng ta có lỗi vì thiếu bước chân tìm kiếm, thiếu cuộc gọi hỏi thăm, thiếu vòng tay trở về. Xin Chúa cho chúng ta có trái tim của Mục Tử Nhân Lành.
7. Chúng ta có lỗi với thiên nhiên, công trình sáng tạo của Thiên Chúa, vì sự vô trách nhiệm, vì thái độ coi thường môi sinh, làm tổn thương chính ngôi nhà chung mà Chúa trao cho loài người.
“Laudato Si’” nhắc chúng ta chăm sóc trái đất như ngôi nhà chung. Khi lối sống và quản trị của ta gây lãng phí, hủy hoại môi sinh, làm người nghèo càng nghèo thêm – ta cũng làm tổn thương kế hoạch của Thiên Chúa trong tạo dựng. Ta cần nhận lỗi và hoán cải sinh thái, từ những chọn lựa rất nhỏ.
IV. CHÚNG TA CÓ LỖI VỚI THẾ GIỚI, VỚI CHÍNH MÌNH VÀ VỚI TƯƠNG LAI.
Hạt giống Tin Mừng vốn đã khó gieo trong mảnh đất hôm nay – một thế giới đầy hoài nghi và khước từ. Nhưng chúng ta lại làm cho “cánh đồng truyền giáo” vốn đã rộng, càng thêm mênh mông, vì chính gương mù của chúng ta.
Chúng ta được gọi làm con cái Thiên Chúa, nhưng nhiều khi sống như những kẻ mồ côi. Chúng ta có ơn gọi nên thánh, nhưng lại dễ dàng thỏa hiệp với tội lỗi. Chúng ta đã lãng phí biết bao ơn Chúa, để rồi phải mang một tâm hồn chai sạn, bất an, và cằn cỗi.
Chúng ta không chỉ có lỗi với hiện tại, mà còn có lỗi với tương lai, với các thế hệ con cháu, vì đã không trao lại một Hội Thánh tinh tuyền như đã lãnh nhận, lại để lại những vết nhơ, những vết thương chưa kịp hàn gắn.
Đặc biệt với những bạn trẻ khao khát sự thật, công lý và vẻ đẹp của Tin Mừng, nhưng nơi chúng ta, họ gặp chia rẽ, nóng giận, thiếu gương mẫu. “Christus Vivit” đòi ta phải “đồng hành, lắng nghe và nâng đỡ ước mơ của người trẻ”. Khi làm họ nản lòng hay mất niềm tin vào ơn gọi linh mục – tu sĩ – hôn nhân thánh, chúng ta có lỗi. Chúng ta cần phải cam kết trở lại với sự hiện diện kiên nhẫn, giáo dục lương tâm, và nêu gương trong sạch.
V. CHÚNG TA CÓ LỖI VỚI ĐỜI SỐNG CẦU NGUYỆN VÀ LỜI MỜI GỌI HIỆP NHẤT CỦA CHÚA KITÔ.
“Phụng vụ là đỉnh cao và nguồn mạch của đời sống Hội Thánh” (Sacrosanctum Concilium, số 10); “Lời Chúa là linh hồn thần học” (Dei Verbum, số 24). Vậy mà chỉ vì không thể chấp nhận nhau, ngày qua ngày, chúng ta cử hành mọi lễ nghi cao cả ấy trong bầu khi đổ vỡ, giữa lúc nội tâm đầy xáo trộn, đầy mưu toan, đầy ganh ghét. Biết đâu, có khi trong nội tâm ấy còn nuôi ý chí trả thù nhau. Và thực tế, có thể đã từng trả thù bằng quyền lực, bằng thái độ, bằng hành động, bằng sự bêu rếu nhau trên không gian mạng...
Khi ta cử hành hời hợt, sao nhãng việc yêu kính Thánh Thể, yêu kính Thiên Chúa, xem nhẹ việc giảng dạy, lười luyện tập cầu nguyện, luyện tập lòng khoan dung tha thứ – ta đã làm suy kiệt mạch nguồn ân sủng của cộng đoàn. Chúng ta thật sự có lỗi. Không chừng chúng ta đã và vẫn đang phạm sự thánh.
Hãy luôn nhớ lời khẩn nguyện của Chúa: “Xin cho tất cả nên một… để thế gian tin” (Ga 17, 21). Khi chúng ta thờ ơ với tinh thần hiệp nhất, nói năng và hành động gây chia rẽ, thiếu tôn trọng anh em, ta làm mờ chứng tá Tin Mừng (x. Unitatis Redintegratio, số 1). Chúng ta cần nhận lỗi và học sống “sự thật trong đức ái” (Ep 4,15).
VI. MỘT LỜI KÊU CẦU THỐNG HỐI.
Trước nỗi đau của sự chia rẻ nơi này nơi kia trong lòng Hội Hánh Việt Nam, thậm chí có nơi chia rẻ trầm trọng, chúng ta chỉ có thể cúi mình, thưa với Chúa như Thánh Vịnh: “Lạy Chúa, xin thương xót chúng con, vì chúng con đã xúc phạm đến Chúa” (Tv 51, 3). Và cùng với Đức Thánh Cha Phanxicô, chúng ta tha thiết xin: “Xin tha thứ cho những lúc chúng ta, là Hội Thánh, đã không hành động như Tin Mừng đòi hỏi” (Tông huấn Evangelii Gaudium, số 121).
Chúng ta có lỗi. Nhưng nếu biết khiêm tốn nhận lỗi, thống hối và trở về, thì chính nơi vết thương ấy, ân sủng sẽ đổ xuống. Chính nơi những mất mát ấy, Chúa sẽ làm nảy sinh mùa gặt mới. Vấn đề không phải là giấu đi tội lỗi, nhưng là khiêm nhường sám hối, để Chúa Kitô thực sự được tôn vinh nơi Hội Thánh.
Chứng kiến những xung đột ê chề, mỗi người hãy sấp mình thờ lạy và thống hối. Hãy thật thà nhận mình có lỗi với Chúa, với Hội Thánh, có lỗi với lịch sử, với nhân loại, với chính linh hồn mình. Cúi đầu thật sâu mà xưng thú trong đức tin và lòng mến, như người con hoang đàng trở về xin được thứ tha.
Xin cho từng người biết khóc than thực sự, biết ăn năn thực sự, và biết làm lại từ đầu, không nhìn vào người đối diện để lên án, trả đũa, trả thù, nhưng nhìn vào bản thân để khóc cho tội của mình như thánh Phêrô, nhằm bù đắp phần nào những mất mát mà lỗi lầm của bản thân đã gây ra. Xin đừng đem những gươm nhọn, những mũi giáo sắc lẹm mà chém nhau nữa. Xin đừng để những gương mù đẩy thêm một linh hồn nào xa Chúa nữa.
Xin thương đến Hội Thánh, vì dù có xây trên đá, vẫn đang oằn mình trước sóng gió. Hội Thánh cần sự thật, cần tình yêu, cần bàn tay vun bồi của mỗi chúng ta.
Chúng con hãy cùng cầu nguyện cho nhau, cho chính mình cho những ai, vô tình hay cố ý, làm tổn thương Thánh Danh Chúa và dung mạo Hội Thánh. Tất cả chúng ta hãy cùng hoán cải, để từ chính những vết thương, Hội Thánh lại sáng lên vẻ đẹp lòng thương xót của Chúa.
Chúng ta cùng nài xin các thánh tử đạo cầu bầu. Chúng ta tiếp tục cầu xin cho thế hệ mai sau vẫn còn có thể tin tưởng nhìn vào Hội Thánh mà thấy rạng ngời dung nhan Chúa Kitô, Đấng đã yêu thương đến hiến mình vì chúng ta.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
6. Tổng thống Zelenskiy và Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk loan báo tin buồn: Cựu chủ tịch Quốc Hội Ukraine Andrii Parubii bị ám sát
Andrii Parubii, một chính trị gia người Ukraine từng giữ chức chủ tịch quốc hội và đóng vai trò quan trọng trong cuộc Cách mạng EuroMaidan, đã bị bắn chết tại Lviv vào ngày 30 tháng 8. Tổng thống Zelenskiy và Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk cho biết như trên vào chiều Thứ Bẩy, 30 Tháng Tám.
Trước đó cùng ngày, Cảnh sát Quốc gia Ukraine cho biết một chính trị gia đã bị sát hại sau một vụ nổ súng tại thành phố miền tây Ukraine. Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk sau đó xác nhận nạn nhân là cựu chủ tịch Quốc Hội Ukraine Andrii Parubii, một thành viên của Giáo Hội Công Giáo Ukraine nghi lễ Đông phương, gọi tắt là UGCC.
Cảnh sát cho biết nhà chức trách nhận được cuộc gọi khẩn cấp vào khoảng trưa sau vụ nổ súng ở quận Frankivskyi, phía nam Lviv. Nạn nhân đã tử vong tại hiện trường.
“Bộ trưởng Nội vụ Ihor Klymenko và Tổng Công tố Ruslan Kravchenko vừa thông báo với tôi về những tình tiết đầu tiên được biết đến của vụ giết người khủng khiếp ở Lviv. Andrii Parubii đã chết”, Tổng thống Volodymyr Zelenskiy phát biểu.
Trích dẫn nguồn tin, đài truyền hình Suspilne đưa tin rằng nghi phạm tấn công ăn mặc như một người giao hàng và đi xe đạp điện.
Kẻ tấn công được tường trình đã tiếp cận Parubii, nổ súng và bỏ chạy khỏi hiện trường bằng xe đạp. Các nguồn tin thực thi pháp luật cho biết Suspilne đã tìm thấy bảy vỏ đạn tại hiện trường vụ án.
Thống đốc Maksym Kozytskyi cho biết cuộc tìm kiếm kẻ nổ súng đang được tiến hành tại tỉnh Lviv.
Parubii, 54 tuổi khi qua đời, là một nhà lập pháp lâu năm của Tỉnh Lviv, người đã tham gia Cách mạng Cam năm 2004 và lãnh đạo các đơn vị tình nguyện tự vệ trong Cách mạng EuroMaidan năm 2013-2014.
Sau khi Tổng thống thân Nga Viktor Yanukovych bị lật đổ sau sự kiện EuroMaidan, Parubii được bổ nhiệm làm Thư ký Hội đồng An ninh và Quốc phòng Quốc gia. Ông giữ chức vụ này từ tháng 2 đến tháng 8 năm 2014, khi Nga xâm lược Crimea và phát động chiến tranh ở Donbass.
Vai trò của ông với tư cách là thư ký Hội đồng An ninh và Quốc phòng Quốc gia khi cuộc xâm lược của Mạc Tư Khoa bắt đầu khiến ông trở thành mục tiêu chung của tuyên truyền và thông tin sai lệch của Nga.
Sau đó, chính trị gia này giữ chức phó chủ tịch quốc hội thứ nhất từ năm 2014 đến năm 2016 và là chủ tịch quốc hội từ năm 2016 đến năm 2019. Từ năm 2019, Parubii là thành viên của đảng Đoàn kết Âu Châu của cựu Tổng thống Petro Poroshenko.
Theo Đức Tổng Giám Mục Sviatoslav Shevchuk, “Andrii là một trong những người sáng lập ra nước Ukraine hiện đại... sống rất nguyên tắc, yêu nước, thông minh.” Ông thường xuyên viết các bài báo chỉ trích Thượng Phụ Kirill của Chính Thống Giáo Nga nên từ lâu ông là đối tượng chỉ trích của Nga. Đức Tổng Giám Mục kêu gọi các tín hữu của UGCC cầu nguyện cho linh hồn ông Andrii.
Ruslan Stefanchuk, chủ tịch quốc hội hiện tại, gọi Parubii là “người bảo vệ kiên định cho nhà nước Ukraine”.
“Thay mặt Verkhovna Rada của Ukraine, tôi xin gửi lời chia buồn tới gia đình và bạn bè của Andrii”, Stefanchuk cho biết trong một tuyên bố công khai.
Source:Kyiv Independent