Có Vui mừng và Hy vọng quá chăng?
Vì lý do kỹ thuật, bài trên đã chỉ được tải lên một phần, chúng tôi xin tải phần còn thiếu. Xin bạn đọc thứ lỗi.
Thế là chúng ta đang ở đây lúc này, 40 năm sau ngày khởi đầu của Công Ðồng, lúc này, chỗ này, với những con người này. Không, không bao giờ bạn có thể có quá nhiều vui mừng và hy vọng nếu ta hiểu các từ ngữ đó theo cảm nghiệm Kitô giáo. Tôi xin kết thúc với ba câu hỏi giúp niềm vui của ta trào dâng và niềm hy vọng của ta gia tăng:
1.Nay há không phải là lúc ta bắt đầu yêu lại Giáo hội sao, Người là mẹ chúng ta, là vương quốc của sự sống trong Chúa Thánh Thần, là cửa ngõ đưa ta tới Chúa Kitô, là nơi đại hiệp thông với cả đức Maria và các thánh, các tử đạo và tiên tri, những người thân yêu ra đi trước chúng ta, cả các thiên thần cùng tổng lãnh thiên thần (không thể quan niệm được là quyền lực sáng tạo của Thiên chúa lại tận cùng với hình thức sự sống có trí khôn của chúng ta mà thôi)! Một tấn công hạ trí gần như tự động vào Giáo hội và các đại diện gần nhất của Giáo hội chẳng đem lại mấy niềm vui và hy vọng cho bất cứ ai. Tôi tin rằng đã đến lúc ta phải biết ơn về ân phúc Giáo hội và vị trí của ta trong đó. Không thể có suy tư (thinking) thuận lý nếu không có biết ơn (thanking), được thể hiện trong một tình yêu biết nói sự thật, xoáy vào nước Thiên Chúa và thánh ý Chúa Cha. Ta là chi thể của nhau, không phải kẻ thù; hoặc nếu bị liệt là kẻ thù, thì tha thứ là điều cần hơn tất cả: “ý cha thể hiện – xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.
2. Nay há không phải lúc ta bừng tỉnh trước niềm vui ân phúc Chúa Kitô sao; không phải sau này, mà ngay bây giờ. Lịch sử đã từng và sẽ vẫn còn đầy bất ngờ: trong khi chờ đợi, thì đây là bất ngờ lớn nhất: tình yêu vô bờ của Thiên Chúa đối với tất cả chúng ta, bây giờ và mọi giây phút sống. Cái bây giờ của cuộc sống ta, cái giây phút được Chúa muốn, được Chúa ban cho này, đầy dẫy ân phúc không tiếc tay; ta sống mỗi giây phút từ một hồng ân không tính toán. Không gì trong toàn cõi tạo vật có thề phân cách ta ra khỏi tình yêu Thiên chúa trong Chúa Kitô Giêsu – vì mỗi giây phút là một giây phút trong thánh ý cứu chuộc đang điều hành vũ trụ.
3.Há nay không phải là lúc thực hành lòng hy vọng và phát biểu nó ra trong lời cầu nguyện bằng hết hơi thở của mình đó sao? Ta đang sống lâu hơn, nhưng không nhất thiết tốt hơn xưa. Và dù thực sự có sống lâu hơn, thì đời ta vẫn quá ngắn để có thể phí phạm vào những việc vô nghĩa, và hiến mình cho những việc nhỏ hơn thánh ý Chúa và nước Chúa. Vậy đâu là niềm hy vọng chúng ta đang sống? Làm thế nào nói lên lời cầu nguyện sau chót trong giây phút cuối cùng cô đọng? Làm thế nào để những lời của kinh “Lạy Cha” bừng lên thành sự sống mới? Hãy suy niệm kinh đó, năng nhắc lại kinh ấy thường xuyên, bạn sẽ tiến gần đến chỗ hiểu được thế nào là hy vọng: phó thác cho Chúa, cho ân phúc sự sống trọn vẹn, cho kọi người, bất chấp thất bại, sự ác và bất ổn, ý Chúa nhất định được thực hiện. Sao không biến điều ấy thành ý nguyện mạnh nhất và sinh tử nhất của ta?
Như thế, ta hãy bắt đầu lại. Có thể buồn hơn và khôn hơn đấy, và chắc chắn già hơn, với kinh nghiệm của những thập niên qua, tuy nhiên, với niềm vui và hy vọng của đại Công Ðồng nuôi dưỡng ta, ta vẫn vui, vẫn hy vọng, vẫn sẵn sàng cộng tác với thánh ý ban sự sống, hòa giải, luôn yêu thương đang di động qua từng nguyên tử của vũ trụ. Ðã đến lúc đặt trọn tính nguyên tuyền, tính toàn bộ trở lại Tính Công Giáo. Ðã đến lúc mở lòng mình ra với vòng tay vô hình của thánh ý vốn làm việc suốt 15 tỷ năm nay để mang ta đến giây phút này, để trình diện ta với Chúa Kitô và với nhau, để tiếp nhận cái bây giờ làm giây phút đổ dư đầy Chúa Thánh Thần đến canh tân toàn bộ địa cầu - một thực tại mà Công Ðồng vui mừng và hy vọng cử hành.
Ghi chú:
(1) Friedrich Nietzsche, The Antichrist, trong The Portable Nietzsche, Walter Kaufmann, chủ biên và phiên dịch (New York: The Viking Tress, 1972) 585-586. Ðã có 36 lần in tuyển tập này về các trước tác của Nietzsche kể từ ngày xuất hiện lần đầu năm 1954. Nên chú ý đến ảnh hưởng của Nietzsche tên văn chương Úc: xin xem thư mục của T. Inglis Moore, Social Patterns in Australian Literature (Sydney: Angus and Robertson, 1971).
Vì lý do kỹ thuật, bài trên đã chỉ được tải lên một phần, chúng tôi xin tải phần còn thiếu. Xin bạn đọc thứ lỗi.
Thế là chúng ta đang ở đây lúc này, 40 năm sau ngày khởi đầu của Công Ðồng, lúc này, chỗ này, với những con người này. Không, không bao giờ bạn có thể có quá nhiều vui mừng và hy vọng nếu ta hiểu các từ ngữ đó theo cảm nghiệm Kitô giáo. Tôi xin kết thúc với ba câu hỏi giúp niềm vui của ta trào dâng và niềm hy vọng của ta gia tăng:
1.Nay há không phải là lúc ta bắt đầu yêu lại Giáo hội sao, Người là mẹ chúng ta, là vương quốc của sự sống trong Chúa Thánh Thần, là cửa ngõ đưa ta tới Chúa Kitô, là nơi đại hiệp thông với cả đức Maria và các thánh, các tử đạo và tiên tri, những người thân yêu ra đi trước chúng ta, cả các thiên thần cùng tổng lãnh thiên thần (không thể quan niệm được là quyền lực sáng tạo của Thiên chúa lại tận cùng với hình thức sự sống có trí khôn của chúng ta mà thôi)! Một tấn công hạ trí gần như tự động vào Giáo hội và các đại diện gần nhất của Giáo hội chẳng đem lại mấy niềm vui và hy vọng cho bất cứ ai. Tôi tin rằng đã đến lúc ta phải biết ơn về ân phúc Giáo hội và vị trí của ta trong đó. Không thể có suy tư (thinking) thuận lý nếu không có biết ơn (thanking), được thể hiện trong một tình yêu biết nói sự thật, xoáy vào nước Thiên Chúa và thánh ý Chúa Cha. Ta là chi thể của nhau, không phải kẻ thù; hoặc nếu bị liệt là kẻ thù, thì tha thứ là điều cần hơn tất cả: “ý cha thể hiện – xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.
2. Nay há không phải lúc ta bừng tỉnh trước niềm vui ân phúc Chúa Kitô sao; không phải sau này, mà ngay bây giờ. Lịch sử đã từng và sẽ vẫn còn đầy bất ngờ: trong khi chờ đợi, thì đây là bất ngờ lớn nhất: tình yêu vô bờ của Thiên Chúa đối với tất cả chúng ta, bây giờ và mọi giây phút sống. Cái bây giờ của cuộc sống ta, cái giây phút được Chúa muốn, được Chúa ban cho này, đầy dẫy ân phúc không tiếc tay; ta sống mỗi giây phút từ một hồng ân không tính toán. Không gì trong toàn cõi tạo vật có thề phân cách ta ra khỏi tình yêu Thiên chúa trong Chúa Kitô Giêsu – vì mỗi giây phút là một giây phút trong thánh ý cứu chuộc đang điều hành vũ trụ.
3.Há nay không phải là lúc thực hành lòng hy vọng và phát biểu nó ra trong lời cầu nguyện bằng hết hơi thở của mình đó sao? Ta đang sống lâu hơn, nhưng không nhất thiết tốt hơn xưa. Và dù thực sự có sống lâu hơn, thì đời ta vẫn quá ngắn để có thể phí phạm vào những việc vô nghĩa, và hiến mình cho những việc nhỏ hơn thánh ý Chúa và nước Chúa. Vậy đâu là niềm hy vọng chúng ta đang sống? Làm thế nào nói lên lời cầu nguyện sau chót trong giây phút cuối cùng cô đọng? Làm thế nào để những lời của kinh “Lạy Cha” bừng lên thành sự sống mới? Hãy suy niệm kinh đó, năng nhắc lại kinh ấy thường xuyên, bạn sẽ tiến gần đến chỗ hiểu được thế nào là hy vọng: phó thác cho Chúa, cho ân phúc sự sống trọn vẹn, cho kọi người, bất chấp thất bại, sự ác và bất ổn, ý Chúa nhất định được thực hiện. Sao không biến điều ấy thành ý nguyện mạnh nhất và sinh tử nhất của ta?
Như thế, ta hãy bắt đầu lại. Có thể buồn hơn và khôn hơn đấy, và chắc chắn già hơn, với kinh nghiệm của những thập niên qua, tuy nhiên, với niềm vui và hy vọng của đại Công Ðồng nuôi dưỡng ta, ta vẫn vui, vẫn hy vọng, vẫn sẵn sàng cộng tác với thánh ý ban sự sống, hòa giải, luôn yêu thương đang di động qua từng nguyên tử của vũ trụ. Ðã đến lúc đặt trọn tính nguyên tuyền, tính toàn bộ trở lại Tính Công Giáo. Ðã đến lúc mở lòng mình ra với vòng tay vô hình của thánh ý vốn làm việc suốt 15 tỷ năm nay để mang ta đến giây phút này, để trình diện ta với Chúa Kitô và với nhau, để tiếp nhận cái bây giờ làm giây phút đổ dư đầy Chúa Thánh Thần đến canh tân toàn bộ địa cầu - một thực tại mà Công Ðồng vui mừng và hy vọng cử hành.
Ghi chú:
(1) Friedrich Nietzsche, The Antichrist, trong The Portable Nietzsche, Walter Kaufmann, chủ biên và phiên dịch (New York: The Viking Tress, 1972) 585-586. Ðã có 36 lần in tuyển tập này về các trước tác của Nietzsche kể từ ngày xuất hiện lần đầu năm 1954. Nên chú ý đến ảnh hưởng của Nietzsche tên văn chương Úc: xin xem thư mục của T. Inglis Moore, Social Patterns in Australian Literature (Sydney: Angus and Robertson, 1971).