Đức Tổng Giám Mục Charles J. Chaput, Tổng Giám Mục danh dự của Philadephia vừa có bài nhận định nhan đề “The Church After Francis”, nghĩa là “Giáo Hội Sau Đức Phanxicô”. Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Tôi có những kỷ niệm cá nhân về Đức Giáo Hoàng Phanxicô mà tôi rất trân trọng:, chẳng hạn như mối quan hệ làm việc thân thiện và hào phóng tại Thượng hội đồng về Mỹ Châu năm 1997 khi cả hai chúng tôi đều là những tổng giám mục mới được bổ nhiệm; sự chào đón nồng nhiệt và thân tình của ngài tại hội nghị Humanum năm 2014 của Rôma; và thành công phi thường của chuyến thăm Philadelphia năm 2015 của ngài cho Hội nghị Gia đình Thế giới lần thứ Tám. Ngài đã tận tụy phục vụ Giáo hội và dân chúng theo những cách mà ngài cảm thấy thời đại đòi hỏi. Là một người anh em trong đức tin và là người kế vị Thánh Phêrô, ngài xứng đáng nhận được những lời cầu nguyện liên tục của chúng ta cho cuộc sống vĩnh hằng của ngài trong sự hiện diện của Thiên Chúa mà ngài yêu mến.
Sau khi đã nói như vậy, chúng ta cũng cần nhớ rằng thời kỳ giữa các Đức Giáo Hoàng là thời điểm cần sự thẳng thắn. Việc thiếu sự thẳng thắn, xét đến những thách thức ngày nay, là quá tốn kém. Theo nhiều cách, bất kể thế mạnh của nó là gì, triều đại Giáo Hoàng Phanxicô vẫn chưa đủ để giải quyết những vấn đề thực sự mà Giáo hội đang phải đối mặt. Ngài không tham gia trực tiếp vào Công đồng Vatican II và dường như không hài lòng với di sản của những người tiền nhiệm trực tiếp của mình; những người đã làm việc và chịu đựng để đưa những giáo huấn của công đồng vào đời sống Công Giáo một cách trung thành. Tính cách của ngài có xu hướng nóng nảy và độc đoán. Ngài phản đối ngay cả những lời chỉ trích trung thành. Ngài có kiểu nói mơ hồ và buông thả, gieo rắc sự nhầm lẫn và xung đột. Trước những rạn nứt văn hóa sâu sắc về các vấn đề hành vi và bản dạng tình dục, ngài lên án ý thức hệ giới tính nhưng dường như lại hạ thấp “thần học về thân xác” rất hấp dẫn của Kitô giáo. Ngài thiếu kiên nhẫn với giáo luật và các thủ tục thích hợp. Dự án đặc trưng của ngài, tính đồng nghị, nặng về quy trình và thiếu sự rõ ràng. Mặc dù có sự tiếp cận đầy cảm hứng đến các nhóm thiểu số của xã hội, triều đại Giáo Hoàng của ngài lại thiếu lòng nhiệt thành truyền giáo tự tin và năng động. Sự xuất sắc về mặt trí tuệ để duy trì chứng tá cứu rỗi (chứ không đơn thuần là chứng tá đạo đức mà thôi) của Kitô giáo trong một thế giới hiện đại đầy hoài nghi cũng không có.
Điều mà Giáo hội cần để tiến lên là một nhà lãnh đạo có thể kết hợp sự giản dị cá nhân với niềm đam mê hoán cải thế giới theo Chúa Giêsu Kitô, một nhà lãnh đạo có trái tim can đảm và trí tuệ sắc sảo để phù hợp với điều đó. Bất cứ điều gì ít hơn sẽ không hiệu quả.
Source:First ThingsArchbishop Charles J. Chaput: The Church After Francis
Tôi có những kỷ niệm cá nhân về Đức Giáo Hoàng Phanxicô mà tôi rất trân trọng:, chẳng hạn như mối quan hệ làm việc thân thiện và hào phóng tại Thượng hội đồng về Mỹ Châu năm 1997 khi cả hai chúng tôi đều là những tổng giám mục mới được bổ nhiệm; sự chào đón nồng nhiệt và thân tình của ngài tại hội nghị Humanum năm 2014 của Rôma; và thành công phi thường của chuyến thăm Philadelphia năm 2015 của ngài cho Hội nghị Gia đình Thế giới lần thứ Tám. Ngài đã tận tụy phục vụ Giáo hội và dân chúng theo những cách mà ngài cảm thấy thời đại đòi hỏi. Là một người anh em trong đức tin và là người kế vị Thánh Phêrô, ngài xứng đáng nhận được những lời cầu nguyện liên tục của chúng ta cho cuộc sống vĩnh hằng của ngài trong sự hiện diện của Thiên Chúa mà ngài yêu mến.
Sau khi đã nói như vậy, chúng ta cũng cần nhớ rằng thời kỳ giữa các Đức Giáo Hoàng là thời điểm cần sự thẳng thắn. Việc thiếu sự thẳng thắn, xét đến những thách thức ngày nay, là quá tốn kém. Theo nhiều cách, bất kể thế mạnh của nó là gì, triều đại Giáo Hoàng Phanxicô vẫn chưa đủ để giải quyết những vấn đề thực sự mà Giáo hội đang phải đối mặt. Ngài không tham gia trực tiếp vào Công đồng Vatican II và dường như không hài lòng với di sản của những người tiền nhiệm trực tiếp của mình; những người đã làm việc và chịu đựng để đưa những giáo huấn của công đồng vào đời sống Công Giáo một cách trung thành. Tính cách của ngài có xu hướng nóng nảy và độc đoán. Ngài phản đối ngay cả những lời chỉ trích trung thành. Ngài có kiểu nói mơ hồ và buông thả, gieo rắc sự nhầm lẫn và xung đột. Trước những rạn nứt văn hóa sâu sắc về các vấn đề hành vi và bản dạng tình dục, ngài lên án ý thức hệ giới tính nhưng dường như lại hạ thấp “thần học về thân xác” rất hấp dẫn của Kitô giáo. Ngài thiếu kiên nhẫn với giáo luật và các thủ tục thích hợp. Dự án đặc trưng của ngài, tính đồng nghị, nặng về quy trình và thiếu sự rõ ràng. Mặc dù có sự tiếp cận đầy cảm hứng đến các nhóm thiểu số của xã hội, triều đại Giáo Hoàng của ngài lại thiếu lòng nhiệt thành truyền giáo tự tin và năng động. Sự xuất sắc về mặt trí tuệ để duy trì chứng tá cứu rỗi (chứ không đơn thuần là chứng tá đạo đức mà thôi) của Kitô giáo trong một thế giới hiện đại đầy hoài nghi cũng không có.
Điều mà Giáo hội cần để tiến lên là một nhà lãnh đạo có thể kết hợp sự giản dị cá nhân với niềm đam mê hoán cải thế giới theo Chúa Giêsu Kitô, một nhà lãnh đạo có trái tim can đảm và trí tuệ sắc sảo để phù hợp với điều đó. Bất cứ điều gì ít hơn sẽ không hiệu quả.
Source:First Things