Nghịch Lý
Nguyễn Trung Tây
Một trong những nghịch lý của Kitô giáo liên quan đến cây thập giá, biểu tượng của nhục hình dành cho các tội nhân vào thế kỷ thứ nhất Công nguyên.
Trong thế giới Rôma, đóng đinh vào thập giá là hình phạt tàn bạo và hạ nhục nhất. Thập giá thực ra là công cụ để chính quyền Rôma đe dọa và gieo rắc nỗi sợ hãi. Chỉ những tội phạm hung ác, nô lệ nổi loạn chống lại chủ nhân, và những tội nhân chính trị mới bị kết án đóng đinh vào thập giá. Người bị kết án bị lột trần truồng, bị đóng đinh hoặc trói chặt vào gỗ, treo lơ lửng trong nỗi đau đớn công khai, có khi kéo dài suốt nhiều ngày. Mục đích không chỉ để giết chết, mà còn để hạ nhục và làm gương răn đe cho đám đông.
Thế nhưng, Đức Giêsu đã bị các nhà lãnh đạo Do Thái nộp cho chính quyền Rôma và đề nghị kết án đóng đinh trên thập giá. Trên cây thập giá, Người tắt thở, xác được hạ xuống và chôn trong ngôi mộ đá. Nhưng thật bất ngờ, Đức Giêsu đã sống lại. Nghịch lý thay, cây thập giá, từng là biểu tượng của sự nhục hình, đã trở thành biểu tượng của ơn cứu độ.
Cây thập giá cũng nhắc nhở chúng ta về đích điểm của hành trình đức tin. Nơi đó, người tín hữu, như bao người khác, phải nhọc nhằn vác thánh giá đời. Họ bị bỏ rơi, bị người đời khinh bỉ, bị hạ nhục. Nhưng cũng như Đức Giêsu, đích điểm của thập giá không phải là chấm hết. Chính từ cây thập giá đời, chúng ta được hồi sinh trong một niềm hy vọng mới.
Đức Giêsu đã nói: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Mt 16:24). Và thánh Phaolô cũng quả quyết: “Lời rao giảng về thập giá là sự điên rồ đối với những kẻ đang trên đà hư mất, nhưng đối với chúng ta, những người được cứu độ, thì đó lại là quyền năng của Thiên Chúa” (1Cr 1:18).
Vì thế, thập giá của Đức Giêsu trở thành ánh sáng dẫn đường, thành niềm hy vọng cho tất cả những ai đang mất niềm tin trên con đường hành hương. Nhìn lên thập giá, chúng ta không chỉ thấy sự đau khổ, nhưng nhận ra niềm hy vọng vào quyền năng tuyệt đối của một Thiên Chúa, đầy những nét bất ngờ.
Nguyễn Trung Tây
Một trong những nghịch lý của Kitô giáo liên quan đến cây thập giá, biểu tượng của nhục hình dành cho các tội nhân vào thế kỷ thứ nhất Công nguyên.
Trong thế giới Rôma, đóng đinh vào thập giá là hình phạt tàn bạo và hạ nhục nhất. Thập giá thực ra là công cụ để chính quyền Rôma đe dọa và gieo rắc nỗi sợ hãi. Chỉ những tội phạm hung ác, nô lệ nổi loạn chống lại chủ nhân, và những tội nhân chính trị mới bị kết án đóng đinh vào thập giá. Người bị kết án bị lột trần truồng, bị đóng đinh hoặc trói chặt vào gỗ, treo lơ lửng trong nỗi đau đớn công khai, có khi kéo dài suốt nhiều ngày. Mục đích không chỉ để giết chết, mà còn để hạ nhục và làm gương răn đe cho đám đông.
Thế nhưng, Đức Giêsu đã bị các nhà lãnh đạo Do Thái nộp cho chính quyền Rôma và đề nghị kết án đóng đinh trên thập giá. Trên cây thập giá, Người tắt thở, xác được hạ xuống và chôn trong ngôi mộ đá. Nhưng thật bất ngờ, Đức Giêsu đã sống lại. Nghịch lý thay, cây thập giá, từng là biểu tượng của sự nhục hình, đã trở thành biểu tượng của ơn cứu độ.
Cây thập giá cũng nhắc nhở chúng ta về đích điểm của hành trình đức tin. Nơi đó, người tín hữu, như bao người khác, phải nhọc nhằn vác thánh giá đời. Họ bị bỏ rơi, bị người đời khinh bỉ, bị hạ nhục. Nhưng cũng như Đức Giêsu, đích điểm của thập giá không phải là chấm hết. Chính từ cây thập giá đời, chúng ta được hồi sinh trong một niềm hy vọng mới.
Đức Giêsu đã nói: “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo” (Mt 16:24). Và thánh Phaolô cũng quả quyết: “Lời rao giảng về thập giá là sự điên rồ đối với những kẻ đang trên đà hư mất, nhưng đối với chúng ta, những người được cứu độ, thì đó lại là quyền năng của Thiên Chúa” (1Cr 1:18).
Vì thế, thập giá của Đức Giêsu trở thành ánh sáng dẫn đường, thành niềm hy vọng cho tất cả những ai đang mất niềm tin trên con đường hành hương. Nhìn lên thập giá, chúng ta không chỉ thấy sự đau khổ, nhưng nhận ra niềm hy vọng vào quyền năng tuyệt đối của một Thiên Chúa, đầy những nét bất ngờ.