Đức Giáo Hoàng Lêô XIV-Yết kiến. Ngày 10 tháng 9-Antoine Mekary | ALETEIA


Kathleen N. Hattrup, trên Aleteia ngày 17/09/25, nhấn mạnh tới chủ điểm bài giáo lý của Đức Leo XIV khi cô nhắc lại lời ngài: Chúa Giêsu trong mộ là "Thiên Chúa để mọi sự được thực hiện, Người chờ đợi, Người rút lui để cho chúng ta tự do."

Tiếp tục một suy tư độc đáo về Thứ Bảy Tuần Thánh, Đức Giáo Hoàng Lêô hôm nay, 17 tháng 9, đã coi ngày trước lễ Phục Sinh là một ngày nghỉ ngơi.

"Giờ đây, Chúa Con cũng vậy, sau khi hoàn tất công trình cứu độ của mình, Người nghỉ ngơi," Đức Giáo Hoàng nói. "Người là Thiên Chúa để mọi sự được thực hiện, Người chờ đợi, Người rút lui để cho chúng ta tự do."

Ngài mời gọi các tín hữu nhìn thấy trong ví dụ này một lời mời gọi hãy chậm lại, thinh lặng và chờ đợi.

Thứ Bảy Tuần Thánh mời gọi chúng ta khám phá rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào những gì chúng ta làm, mà còn phụ thuộc vào cách chúng ta biết từ bỏ những gì chúng ta đã làm được.

Trọng tâm của Thứ Bảy Tuần Thánh là phần tiếp nối loạt bài tiếp kiến của Đức Giáo Hoàng Lêô về những khoảnh khắc đặc biệt của Cuộc Khổ Nạn.

Sau đây là toàn văn bài giáo lý của ngài dựa vào bản tiếng Anh của Tòa Thánh:

Chu kỳ Giáo lý: Năm thánh 2025- Chúa GIêsu Kitô Niềm Hy vọng của Chúng ta.III. Cuộc Khổ nạn của Chúa GIêsu. 7. Chết. “Trong vườn có một ngôi mộ mới, trong đó chưa có ai được chôn cất”

Anh chị em thân mến,

Trong hành trình giáo lý về Chúa Giêsu, niềm hy vọng của chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ chiêm ngưỡng mầu nhiệm Thứ Bảy Tuần Thánh. Con Thiên Chúa nằm trong mồ. Nhưng sự “vắng mặt” này của Người không phải là sự trống rỗng: đó là sự mong đợi, một sự viên mãn bị kìm nén, một lời hứa được giữ trong bóng tối. Đó là ngày của sự thinh lặng vĩ đại, trong đó bầu trời dường như im lặng và trái đất bất động, nhưng chính tại đó, mầu nhiệm sâu xa nhất của đức tin Kitô giáo được hoàn tất. Đó là một sự thinh lặng đầy ý nghĩa, giống như lòng dạ của một người mẹ đang mang trong mình đứa con chưa chào đời nhưng đã sống.

Thân xác Chúa Giêsu, được hạ xuống khỏi thập giá, được bọc cẩn thận, như người ta vẫn làm với một điều gì đó quý giá. Thánh Gioan Tông Đồ kể lại rằng Người được chôn cất trong một khu vườn, bên trong “một ngôi mộ mới, nơi chưa từng chôn cất ai” (Ga 19:41). Không còn gì để lại cho sự ngẫu nhiên. Khu vườn ấy gợi nhớ đến Vườn Địa Đàng đã mất, nơi Thiên Chúa và con người được kết hợp. Và ngôi mộ ấy, chưa bao giờ được sử dụng, nói lên một điều gì đó vẫn chưa xảy ra: đó là một ngưỡng cửa, chứ không phải là kết thúc. Khởi đầu công trình sáng tạo, Thiên Chúa đã trồng một khu vườn; giờ đây công trình sáng tạo mới cũng bắt đầu trong một khu vườn: với một ngôi mộ đóng kín sẽ sớm được mở ra.

Thứ Bảy Tuần Thánh cũng là một ngày nghỉ ngơi. Theo Luật Do Thái, không được làm việc gì vào ngày thứ bảy: quả thực, sau sáu ngày sáng tạo, Thiên Chúa nghỉ ngơi (x. St 2:2). Giờ đây, Chúa Con cũng nghỉ ngơi sau khi hoàn thành công trình cứu độ của mình. Không phải vì Người mệt mỏi, nhưng vì Người đã yêu thương đến cùng. Không còn gì để thêm vào. Sự nghỉ ngơi này là dấu ấn của nhiệm vụ đã hoàn thành; đó là sự xác nhận rằng những gì đáng lẽ phải làm đã thực sự được hoàn thành. Đó là một sự nghỉ ngơi tràn ngập sự hiện diện ẩn giấu của Chúa.

Chúng ta vật lộn để dừng lại và nghỉ ngơi. Chúng ta sống như thể cuộc sống chưa bao giờ là đủ. Chúng ta vội vã sản xuất, để chứng tỏ bản thân, để theo kịp. Nhưng Tin mừng dạy chúng ta rằng biết cách dừng lại là một hành động tin tưởng mà chúng ta phải học cách thực hiện. Thứ Bảy Tuần Thánh mời gọi chúng ta khám phá rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào những gì chúng ta làm, mà còn phụ thuộc vào cách chúng ta biết cách từ bỏ những gì chúng ta đã có thể làm.

Trong ngôi mộ, Chúa Giêsu, Ngôi Lời hằng sống của Chúa Cha, thinh lặng. Nhưng chính trong sự thinh lặng đó, sự sống mới bắt đầu lên men. Như hạt giống trong lòng đất, như bóng tối trước bình minh. Thiên Chúa không sợ thời gian trôi qua, bởi vì Người cũng là Thiên Chúa của sự chờ đợi. Vì vậy, ngay cả thời gian “vô ích” của chúng ta, thời gian của những khoảng lặng, sự trống rỗng, những khoảnh khắc cằn cỗi, cũng có thể trở thành cung lòng của sự phục sinh. Mỗi sự thinh lặng được chào đón đều có thể là tiền đề của một Lời mới. Mỗi thời gian bị đình trệ đều có thể trở thành thời gian ân sủng, nếu chúng ta dâng nó cho Thiên Chúa.

Chúa Giêsu, được chôn cất trong lòng đất, là khuôn mặt hiền lành của một Thiên Chúa không chiếm hết không gian. Người là Thiên Chúa, Đấng để mọi sự diễn ra, Đấng chờ đợi, Đấng rút lui để chúng ta được tự do. Người là Thiên Chúa tin tưởng, ngay cả khi mọi thứ dường như đã kết thúc. Và chúng ta, trong ngày Sa-bát bị đình trệ ấy, học được rằng chúng ta không cần phải vội vã trỗi dậy; trước hết chúng ta phải ở lại và đón nhận sự im lặng, để bản thân được bao bọc bởi những giới hạn. Đôi khi chúng ta tìm kiếm những câu trả lời nhanh chóng, những giải pháp tức thời. Nhưng Thiên Chúa hoạt động sâu sắc, trong thời gian tin tưởng chậm rãi. Ngày Sa-bát của lễ an táng vì thế trở thành cung lòng mà từ đó sức mạnh của ánh sáng bất khả chiến bại, ánh sáng Phục Sinh, có thể bừng lên.

Các bạn thân mến, niềm hy vọng Kitô giáo không nảy sinh trong tiếng ồn ào, nhưng trong sự im lặng của một sự mong đợi tràn đầy tình yêu. Nó không phải là kết quả của sự phấn khích, mà là sự phó thác đầy tin tưởng. Đức Trinh Nữ Maria dạy chúng ta điều này: Mẹ hiện thân cho sự mong đợi này, niềm tin này, niềm hy vọng này. Khi chúng ta cảm thấy dường như mọi thứ đều dừng lại, rằng cuộc sống là một con đường bị chặn lại, chúng ta hãy nhớ đến Thứ Bảy Tuần Thánh. Ngay cả trong ngôi mộ, Thiên Chúa đã chuẩn bị điều bất ngờ lớn nhất. Và nếu chúng ta biết đón nhận với lòng biết ơn những gì đã qua, chúng ta sẽ khám phá ra rằng, chính trong sự nhỏ bé và thinh lặng, Thiên Chúa yêu thương biến đổi thực tại, làm mới mọi sự bằng lòng trung thành của tình yêu Người. Niềm vui đích thực nảy sinh từ sự trông đợi nội tại, từ đức tin kiên nhẫn, từ niềm hy vọng rằng những gì đã được sống trong tình yêu chắc chắn sẽ vươn tới cuộc sống vĩnh hằng.