PHỤC SINH BÌNH MINH THƯƠNG XÓT & TIN TƯỞNG

Một hình ảnh thật lạ lùng và xúc động: Chúa Giêsu Phục Sinh hiện ra giữa các môn đệ, không mang hào quang chiến thắng, nhưng vẫn mang trên mình những vết thương nơi bàn tay bị đóng đinh, nơi cạnh sườn bị đâm thâu. Những thương tích ấy không biến mất, mà trở thành dấu chỉ vĩnh hằng của tình yêu. Cùng với lời chào “Bình an cho anh em!”, Chúa trao ban hai ân huệ nền tảng: lòng thương xót và niềm tín thác.

1. Lòng thương xót. Chúa Phục Sinh cho các môn đệ “xem tay và cạnh sườn” mang thương tích. Đó không phải là bằng chứng lý trí, mà là chứng tích chữa lành trái tim. Ngài không đến để đòi món nợ phản bội, nhưng để ban bình an, tha thứ, và thổi hơi ban Thánh Thần – Đấng xóa tan tội lỗi, tái tạo lòng người. Trong thế giới đầy tổn thương, nơi người ta dễ lên án hơn tha thứ, Chúa mời gọi ta sống lòng thương xót bằng sự dịu dàng và bao dung – đó chính là dấu chỉ của người thuộc về Chúa.

2. Niềm tín thác. Chúa nói với Tôma: “Phúc cho ai không thấy mà tin.” Tin là sự lựa chọn dũng cảm như hạt giống chôn sâu trong đất, như con gà nằm yên trong vỏ trứng. Bề ngoài tưởng như im lặng, nhưng ẩn bên trong là sự sống đang lớn lên từng giờ. Đức tin giúp ta vượt qua những mờ mịt của cuộc đời, dù không thấy nhưng vẫn vững tin rằng cây sẽ mọc, con gà sẽ nở, vì Chúa đang âm thầm hành động. Người dám tin như thế là người hạnh phúc vì họ sống không chỉ bởi mắt thấy, mà bởi niềm hy vọng đang lớn lên mỗi ngày.

Tạ ơn Chúa Phục Sinh đang ở cùng và yêu thương chúng ta, như mỏ neo vững chắc để con thuyền đời ta bám vào giữa sóng gió. Và chính chúng ta được sai đi: mang lòng thương xót để chữa lành, gieo niềm tin để nâng đỡ, thắp hy vọng để sưởi ấm lòng người. Đó là sứ mạng của người tin vào Đấng đã chết và đã sống lại. Amen.