DÁM MỞ RA
“Người kia sắp đi xa, gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ”.
“Con tàu ở bến thì an toàn, nhưng nó không sinh ra để nằm yên!” - John A. Shedd.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay cho biết, khi chủ về, ông gọi các đầy tớ đến tính sổ. Ông khen thưởng hai người đầu tiên vì họ đã sinh lợi; nhưng cách ông đối xử với người thứ ba lại rất khác. Như con tàu, anh ấy ở yên trong bến - chỉ vì anh không ‘dám mở ra!’.
Bài học từ dụ ngôn này vẫn còn thời sự cho đến ngày nay. Việc tách dần giữa Giáo Hội và các Nhà Nước tự nó không xấu - thật vậy, nó có thể tốt. Tuy nhiên, tư duy ‘toàn cầu và tiến bộ’ này tiềm ẩn một mối nguy cho các Kitô hữu. Chúng ta dễ trở nên đầy tớ thứ ba, người mà Chủ quở trách gay gắt. Không có ác ý, có lẽ chỉ đơn giản là vì sợ hãi hoặc tự mãn hay biếng nhác, chúng ta có nguy cơ che giấu đức tin của mình và thu hẹp nó vào phạm vi riêng tư. Tuy nhiên, dẫu Kitô giáo luôn là chuyện cá vị, nhưng không bao giờ là chuyện riêng tư! “Đức tin nếu chỉ giữ cho riêng mình không phải là đức tin đích thực; tự bản chất, nó luôn muốn được chia sẻ!” - Von Balthasar.
Phúc Âm không thể chỉ là một văn bản để đọc hoặc một đối tượng chiêm nghiệm vô nghĩa, Phúc Âm phải được quản lý và “đầu tư” với lòng can đảm - thậm chí chấp nhận những rủi ro trong đời sống xã hội và nghề nghiệp - bằng lời nói và chứng tá cuộc sống. “Kitô giáo không phải là một lý thuyết hay suy tưởng, nhưng là một đời sống; không phải là triết lý sống, nhưng là sự tham dự sống động vào Đức Kitô!” - Søren Kierkegaard.
Cám dỗ lớn nhất của Kitô hữu ngày nay không phải là chối bỏ đức tin, nhưng là thu hẹp nó vào không gian riêng tư. “Kẻ thù lớn nhất của đức tin hôm nay không phải là bách hại, nhưng là dửng dưng!” - Bênêđictô XVI. Người ta có thể đi lễ, đọc kinh, giữ đạo, nhưng lại ngại đem Chúa Kitô vào đời sống; họ sợ bị phán xét, chê cười, hoặc đơn giản chỉ muốn “an toàn”. Đang khi Tin Mừng là men phải hòa vào bột, là ánh sáng không thể che giấu, là nén bạc phải sinh lợi. Bạn và tôi phải là ‘những nhà đầu tư liều lĩnh’ trong tình yêu, ‘dám mở ra’, đưa Chúa Kitô vào các môi trường; lớp học, công sở, chợ đò, thậm chí ‘mạng xã hội’ - với điều kiện chỉ rao giảng Lời Chúa - với những việc nhỏ, những lời chứng thật và những hành động bác ái.
Anh Chị em,
“Con tàu không sinh ra để nằm yên!”. Thế giới cần những Kitô hữu ‘không chịu nằm yên’, mặc dầu khi ‘ra khơi’, chúng ta có thể bị hiểu lầm, chế giễu, dán nhãn, thậm chí bị gạt ra ngoài. “Chỉ an toàn trong bến cảng là chưa đủ; sứ vụ gọi bạn ra khơi!” - Phanxicô. Như hai đầy tớ trung tín, chúng ta cố sức để ‘dám mở ra’, dám sống và loan báo Tin Mừng theo cách riêng của đấng bậc mình. Bấy giờ, chúng ta cũng sẽ được nghe lời khen của Chủ: “Hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành, hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con đủ khôn ngoan để biết rủi ro, đủ tin cậy để bước đi, và đủ vui tươi để hát ca giữa sóng gió!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Người kia sắp đi xa, gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ”.
“Con tàu ở bến thì an toàn, nhưng nó không sinh ra để nằm yên!” - John A. Shedd.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay cho biết, khi chủ về, ông gọi các đầy tớ đến tính sổ. Ông khen thưởng hai người đầu tiên vì họ đã sinh lợi; nhưng cách ông đối xử với người thứ ba lại rất khác. Như con tàu, anh ấy ở yên trong bến - chỉ vì anh không ‘dám mở ra!’.
Bài học từ dụ ngôn này vẫn còn thời sự cho đến ngày nay. Việc tách dần giữa Giáo Hội và các Nhà Nước tự nó không xấu - thật vậy, nó có thể tốt. Tuy nhiên, tư duy ‘toàn cầu và tiến bộ’ này tiềm ẩn một mối nguy cho các Kitô hữu. Chúng ta dễ trở nên đầy tớ thứ ba, người mà Chủ quở trách gay gắt. Không có ác ý, có lẽ chỉ đơn giản là vì sợ hãi hoặc tự mãn hay biếng nhác, chúng ta có nguy cơ che giấu đức tin của mình và thu hẹp nó vào phạm vi riêng tư. Tuy nhiên, dẫu Kitô giáo luôn là chuyện cá vị, nhưng không bao giờ là chuyện riêng tư! “Đức tin nếu chỉ giữ cho riêng mình không phải là đức tin đích thực; tự bản chất, nó luôn muốn được chia sẻ!” - Von Balthasar.
Phúc Âm không thể chỉ là một văn bản để đọc hoặc một đối tượng chiêm nghiệm vô nghĩa, Phúc Âm phải được quản lý và “đầu tư” với lòng can đảm - thậm chí chấp nhận những rủi ro trong đời sống xã hội và nghề nghiệp - bằng lời nói và chứng tá cuộc sống. “Kitô giáo không phải là một lý thuyết hay suy tưởng, nhưng là một đời sống; không phải là triết lý sống, nhưng là sự tham dự sống động vào Đức Kitô!” - Søren Kierkegaard.
Cám dỗ lớn nhất của Kitô hữu ngày nay không phải là chối bỏ đức tin, nhưng là thu hẹp nó vào không gian riêng tư. “Kẻ thù lớn nhất của đức tin hôm nay không phải là bách hại, nhưng là dửng dưng!” - Bênêđictô XVI. Người ta có thể đi lễ, đọc kinh, giữ đạo, nhưng lại ngại đem Chúa Kitô vào đời sống; họ sợ bị phán xét, chê cười, hoặc đơn giản chỉ muốn “an toàn”. Đang khi Tin Mừng là men phải hòa vào bột, là ánh sáng không thể che giấu, là nén bạc phải sinh lợi. Bạn và tôi phải là ‘những nhà đầu tư liều lĩnh’ trong tình yêu, ‘dám mở ra’, đưa Chúa Kitô vào các môi trường; lớp học, công sở, chợ đò, thậm chí ‘mạng xã hội’ - với điều kiện chỉ rao giảng Lời Chúa - với những việc nhỏ, những lời chứng thật và những hành động bác ái.
Anh Chị em,
“Con tàu không sinh ra để nằm yên!”. Thế giới cần những Kitô hữu ‘không chịu nằm yên’, mặc dầu khi ‘ra khơi’, chúng ta có thể bị hiểu lầm, chế giễu, dán nhãn, thậm chí bị gạt ra ngoài. “Chỉ an toàn trong bến cảng là chưa đủ; sứ vụ gọi bạn ra khơi!” - Phanxicô. Như hai đầy tớ trung tín, chúng ta cố sức để ‘dám mở ra’, dám sống và loan báo Tin Mừng theo cách riêng của đấng bậc mình. Bấy giờ, chúng ta cũng sẽ được nghe lời khen của Chủ: “Hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành, hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con đủ khôn ngoan để biết rủi ro, đủ tin cậy để bước đi, và đủ vui tươi để hát ca giữa sóng gió!”, Amen.
(Tgp. Huế)