
Kathleen N. Hattrup của Aleteia, ngày 02/ 09/25, chjo hay: Nhân dịp kỷ niệm 48 năm ngày gia nhập tập viện Dòng Thánh Augustinô, Đức Giáo Hoàng Leo đã cử hành Thánh lễ khai mạc Tổng Công Hội Dòng Thánh Augustinô tại Vương cung thánh đường Sant'Agostino, Rôma, vào ngày 1 tháng 9 năm 2025. Cựu tu viện trưởng Dòng Thánh Augustinô đã chào đón Đức Giáo Hoàng Phanxicô đến nhà thờ này 12 năm trước đó để tham dự Tổng Công Hội được tổ chức vào năm 2013.
Đến nơi vào khoảng 5:30 chiều. Tại khu vực Piazza Navona, ngay trung tâm Rome, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã tìm thấy một nhà thờ mà ngài biết rất rõ, đó là nhà thờ Sant'Agostino in Campo Marzio, được giao phó cho các tu sĩ dòng Augustinô, một dòng tu mà ngài đã khấn dòng vào năm 1981. Năm 2013, khi vẫn còn là Bề trên của cộng đoàn này, hiện có 2,300 thành viên, Tu sĩ Robert Francis Prevost đã chào đón Đức Giáo Hoàng Phanxicô đến Vương cung thánh đường này để tham dự lễ khai mạc Tổng Công hội Dòng Augustinô.
Mười hai năm sau, với tư cách là Giáo hoàng, vị giáo sĩ đã bước vào nhà thờ Baroque này, nơi có mộ của Thánh Monica, mẹ của Thánh Augustinô. Trong số các thành viên của hội đồng có 73 tu sĩ dòng Augustinô, những người sẽ bầu ra Bề trên Tổng quyền thứ 98 của Dòng trong những ngày tới.
Với lời giới thiệu ngắn gọn và hài hước bằng tiếng Anh, Đức Thánh Cha đã có bài giảng như sau:
Anh chị em thân mến,
Thưa Cha Alejandro Moral, Bề trên Tổng quyền, anh em Giám mục của tôi, Luis và Wilder, và tất cả anh chị em, anh em Dòng Augustinô của tôi, anh chị em hiện diện nơi đây. Trước khi bắt đầu bài giảng chính thức đã được chuẩn bị, tôi chỉ muốn chào tất cả anh chị em. Và với những ai hiểu tiếng Anh nhưng không hiểu tiếng Ý: hãy cầu xin Chúa Thánh Thần ban ơn! Và có lẽ trong thời gian ngắn ngủi này để suy gẫm về Lời Chúa và suy gẫm về điều Chúa đang đòi hỏi tất cả anh chị em, những người sắp khai mạc Tổng Công Hội Thường Kỳ này, anh chị em sẽ được ban ơn không nhất thiết là hiểu hoặc nói được mọi ngôn ngữ, nhưng là ơn lắng nghe, ơn khiêm nhường, và ơn thúc đẩy sự hiệp nhất, trong Dòng và trên toàn Dòng, trên toàn Giáo Hội và trên toàn thế giới.
Chúng ta cử hành Thánh Lễ này vào đầu Tổng Công Hội, một khoảnh khắc ân sủng cho Dòng Augustinô và một khoảnh khắc ân sủng cho toàn thể Giáo Hội.
Trong Thánh Lễ ngoại lịch kính Chúa Thánh Thần này, chúng ta hãy cầu xin Người, Đấng mà vì Người tình yêu Chúa Kitô ngự trị trong lòng chúng ta (x. Rm 5:5), hướng dẫn công việc của chúng ta mỗi ngày.
Một tác giả xưa, khi nhắc đến Lễ Hiện Xuống (x. Cv 2:1-11), đã mô tả lễ này như một “sự tuôn đổ dư thừa và không thể cưỡng lại của Chúa Thánh Thần” (DIDYMUS THE BLIND, De Trinitate, 6, 8: PG 39, 533). Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho điều đó cũng xảy ra với anh chị em: xin Thánh Thần của Người chiến thắng mọi lý lẽ của con người, một cách “dư thừa và không thể cưỡng lại”, để Ngôi Ba Thiên Chúa thực sự trở thành nhân vật chính của những ngày sắp đến.
Chúa Thánh Thần vẫn nói, hôm nay cũng như trong quá khứ. Người nói như vậy trong “penetralia cordis [thẳm sâu tâm hồn]” và qua anh chị em và qua những hoàn cảnh của cuộc sống. Đây là lý do tại sao điều quan trọng là bầu không khí của Tổng Hội, phù hợp với truyền thống hàng thế kỷ của Giáo hội, phải là một bầu không khí lắng nghe: lắng nghe Thiên Chúa, lắng nghe tha nhân.
Suy niệm về Lễ Hiện Xuống, Cha Thánh Augustinô của chúng ta, để trả lời câu hỏi đầy thách thức tại sao ngày nay, dấu hiệu đặc biệt của việc “nói tiếng lạ” (glossolalia) không được lặp lại, như đã xảy ra một ngày nọ ở Jerusalem, đã đưa ra một suy tư mà tôi nghĩ sẽ rất hữu ích cho anh chị em trong sứ mệnh mà anh chị em sắp hoàn thành. Thánh Augustinô nói: “Mỗi tín hữu đã nói bằng tất cả các ngôn ngữ; và giờ đây sự hiệp nhất của các tín hữu đang nói bằng tất cả các ngôn ngữ. Và vì vậy, ngay cả bây giờ, tất cả các ngôn ngữ đều là của chúng ta, vì chúng ta là chi thể của Thân Thể mà chúng ta hiện diện” (Bài giảng 269, 1).
Các bạn thân mến, ở đây, cùng nhau, anh chị em là chi thể của Thân Thể Chúa Kitô, Đấng nói tất cả các ngôn ngữ. Nếu không phải là tất cả những ngôn ngữ của thế gian, thì chắc chắn là tất cả những ngôn ngữ mà Thiên Chúa biết là cần thiết cho việc hoàn thành điều tốt lành mà, trong sự khôn ngoan quan phòng của Người, Người đã giao phó cho anh chị em.
Vậy nên, hãy sống những ngày này với nỗ lực chân thành để thông đạt và thấu hiểu, và hãy làm như một lời đáp trả quảng đại trước món quà ánh sáng và ân sủng vĩ đại và độc đáo mà Cha Thiên Đàng ban cho anh chị em khi triệu tập anh chị em đến đây, cụ thể là anh chị em, vì lợi ích của tất cả mọi người.
Và chúng ta đến với điểm thứ hai: hãy làm tất cả những điều này một cách khiêm nhường. Thánh Augustinô, khi bình luận về những cách thức đa dạng mà Chúa Thánh Thần đã tuôn đổ trên thế giới qua nhiều thế kỷ, đã hiểu sự đa dạng này như một lời mời gọi chúng ta hãy trở nên nhỏ bé trước sự tự do và khôn dò của hành động Thiên Chúa (ivi, 2). Đừng ai nghĩ rằng mình có tất cả câu trả lời. Xin cho mỗi người cởi mở chia sẻ những gì mình có. Xin cho mọi người đón nhận với đức tin những gì Chúa soi dẫn, trong sự hiểu biết“Như trời cao hơn đất” (Is 55:9), thì đường lối của Người cũng cao hơn đường lối của chúng ta, và tư tưởng của Người cũng cao hơn tư tưởng của chúng ta. Chỉ bằng cách này, Chúa Thánh Thần mới có thể “dạy dỗ” và “nhắc nhở” chúng ta về những gì Chúa Giêsu đã nói (x. Ga 14:26), khắc ghi vào lòng chúng ta để tiếng vọng của lời ấy lan tỏa từ đó, trong sự độc đáo và không thể lặp lại của mỗi nhịp đập.
Tuy nhiên, có một điểm suy tư khác mà tôi muốn nhấn mạnh từ những gì Phụng vụ hôm nay mang đến cho chúng ta: giá trị của sự hiệp nhất.
Trong Thư thứ nhất, Thánh Phaolô, khi nói về cộng đoàn Côrintô, đã mô tả điều đó theo cách có thể dễ dàng áp dụng cho Tổng Hội của anh chị em. Thực vậy, ở đây cũng vậy, “mỗi người được ban cho một sự biểu lộ của Thần Khí vì lợi ích chung” (1 Cr 12:7); Ở đây cũng vậy, “tất cả những điều này đều do cùng một Thần Khí duy nhất linh hứng, Đấng phân chia cho mỗi người cách riêng biệt theo ý Người” (câu 11), và về anh chị em, người ta cũng có thể nói rằng “như thân thể là một nhưng có nhiều chi thể, và tất cả các chi thể của thân thể, tuy nhiều, nhưng vẫn là một thân thể, thì Đức Kitô cũng vậy” (câu 12).
Hãy để sự hiệp nhất là mục tiêu không thể thiếu trong nỗ lực của anh chị em, nhưng không chỉ vậy: ước gì nó cũng là tiêu chuẩn để đánh giá hành động và công việc chung của anh chị em, bởi vì điều hiệp nhất đến từ Người, nhưng điều chia rẽ thì không thể.
Về vấn đề này, Thánh Augustinô cũng đến giúp chúng ta ở đây; một lần nữa bình luận về phép lạ Lễ Ngũ Tuần, ngài nhận xét: “Cũng như vào thời đó, ngôn ngữ của mọi quốc gia trong một người chỉ ra sự hiện diện của Chúa Thánh Thần, thì giờ đây Người cũng được chỉ ra bởi tình yêu hiệp nhất của mọi quốc gia” (ivi, 3). Và rồi ngài nói tiếp: “những người thuộc về tinh thần… vui thích sự hiệp nhất thế nào, thì những người thế gian cũng luôn sẵn sàng tranh cãi như thế” (ibid.). Do đó, ngài đặt câu hỏi: “Lòng đạo đức có sức mạnh nào lớn hơn tình yêu hiệp nhất?”, và ngài kết luận: “Thời điểm anh chị em có thể chắc chắn mình có Chúa Thánh Thần là khi anh chị em, bằng đức ái chân thành, đồng lòng gắn bó chặt chẽ với sự hiệp nhất trong tâm trí” (ibid.).
Lắng nghe, khiêm nhường và hiệp nhất: đây là ba gợi ý, mà tôi hy vọng sẽ hữu ích, mà Phụng vụ dành cho anh chị em trong những ngày sắp tới.
Lời mời gọi là hãy biến chúng thành của riêng anh chị em, đồng thời lặp lại lời cầu nguyện mà chúng ta đã dâng lên Chúa vào đầu Thánh lễ này: “Lạy Cha, xin Đấng Bảo Trợ, Đấng xuất phát từ Cha, soi sáng tâm trí chúng con và, theo lời hứa của Con Cha, dẫn dắt chúng con đến chân lý trọn vẹn” (x. SÁCH LỄ RÔMA, Thánh Lễ Ngoại lịch kính Chúa Thánh Thần, B, Lời nguyện đầu).