□ Tôi, NGÔI BA
Nguyễn Trung Tây
Tôi, Ngôi Ba Thiên Chúa, trần gian gọi Tôi: Chúa Thánh Linh.
Từ những ngày đầu tiên, khi trời đất vô minh, không dạng không hình,
Tôi bay trên khối nước mênh mông không rõ đường biên,
Để rồi từ Lời rực rỡ, ánh sáng lan tỏa khắp cõi trần gian!
Tôi hình bồ câu trên đầu tóc ướt sũng Con Thiên Chúa, ngay bên bờ sông Giođan.
Tôi hình lửa xuất hiện trên đầu những người môn đệ nhát sợ trong căn phòng cửa đóng kín.
Tôi dẫn thầy Sáu Philipphê, tông đồ Phaolô dân ngoại, và Giêsu hữu thời tiên khởi rời bỏ khu vực an toàn.
Họ đi rộn ràng trên các nẻo đường thế giới, đường Rôma, đường Tơ Lụa. Họ đi, Tin Vui rộn ràng.
Tôi triệu tập tại phố Giêrusalem Công đồng đầu tiên của Giáo hội,
Tông đồ Giacôbê, Phêrô, Phaolô hội họp tranh luận lề luật mới.
Tôi mời gọi Công đồng Vatican II, cánh cửa mở tung, đón nhận gió mới!
Tôi đặt vị Hồng Y của vùng ngoại biên vào tông tòa Rôma.
Ngài trở thành Giáo hoàng mang hiệu vị thánh, bạn người cùng khổ.
Ngài mời gọi Giáo hội Giêsu đậm mùi chiên nơi đồng cỏ khô.
Tôi thuyền trưởng bẻ bánh lái, mang Tin Mừng vào đất Hùng Vương.
Tôi đốt lửa hồn Giêsu hữu Việt, khi họ chân mang còng bước ra pháp trường.
Tôi nhắc nhở Giáo hội Việt, 400 năm rồi, chiên Việt không tăng trưởng.
Vẫn thế, vẫn những con chiên đàn chiên cũ, ngồi trong giáo đường.
Tôi Chúa Thánh Linh, trần gian tuyên xưng Ngôi Ba Thiên Chúa.
Tôi đổi thay, Tôi mang thế giới quay về lại hương lúa
Hương vị thơm tho những ngày đầu tiên trước khi người trần,
lần lượt gục ngã trước vị cám dỗ ngọt ngào trong Vườn hồng ân.
Tôi, lửa đỏ đốt cháy hồn người,
Người hồn nguội lạnh, tâm thần biếng lười!
Tôi, gió dịu mát hồn mệt mỏi.
Tôi cuồng phong, quét sạch rác tanh hôi,
Từ bãi rác cũ, vươn cao cỏ mới.
Tôi, Chúa Ba Ngôi, vẫn cầm lái thuyền
dẫn thuyền Giáo hội, ngày cánh chung dừng bến.
Nơi đó, ngày đó, vào giây phút không ai ngờ!
Chú Rể Giêsu, tiệc cưới thiên đàng, Giáo hội diện đối diện!□
Nguyễn Trung Tây
Tôi, Ngôi Ba Thiên Chúa, trần gian gọi Tôi: Chúa Thánh Linh.
Từ những ngày đầu tiên, khi trời đất vô minh, không dạng không hình,
Tôi bay trên khối nước mênh mông không rõ đường biên,
Để rồi từ Lời rực rỡ, ánh sáng lan tỏa khắp cõi trần gian!
Tôi hình bồ câu trên đầu tóc ướt sũng Con Thiên Chúa, ngay bên bờ sông Giođan.
Tôi hình lửa xuất hiện trên đầu những người môn đệ nhát sợ trong căn phòng cửa đóng kín.
Tôi dẫn thầy Sáu Philipphê, tông đồ Phaolô dân ngoại, và Giêsu hữu thời tiên khởi rời bỏ khu vực an toàn.
Họ đi rộn ràng trên các nẻo đường thế giới, đường Rôma, đường Tơ Lụa. Họ đi, Tin Vui rộn ràng.
Tôi triệu tập tại phố Giêrusalem Công đồng đầu tiên của Giáo hội,
Tông đồ Giacôbê, Phêrô, Phaolô hội họp tranh luận lề luật mới.
Tôi mời gọi Công đồng Vatican II, cánh cửa mở tung, đón nhận gió mới!
Tôi đặt vị Hồng Y của vùng ngoại biên vào tông tòa Rôma.
Ngài trở thành Giáo hoàng mang hiệu vị thánh, bạn người cùng khổ.
Ngài mời gọi Giáo hội Giêsu đậm mùi chiên nơi đồng cỏ khô.
Tôi thuyền trưởng bẻ bánh lái, mang Tin Mừng vào đất Hùng Vương.
Tôi đốt lửa hồn Giêsu hữu Việt, khi họ chân mang còng bước ra pháp trường.
Tôi nhắc nhở Giáo hội Việt, 400 năm rồi, chiên Việt không tăng trưởng.
Vẫn thế, vẫn những con chiên đàn chiên cũ, ngồi trong giáo đường.
Tôi Chúa Thánh Linh, trần gian tuyên xưng Ngôi Ba Thiên Chúa.
Tôi đổi thay, Tôi mang thế giới quay về lại hương lúa
Hương vị thơm tho những ngày đầu tiên trước khi người trần,
lần lượt gục ngã trước vị cám dỗ ngọt ngào trong Vườn hồng ân.
Tôi, lửa đỏ đốt cháy hồn người,
Người hồn nguội lạnh, tâm thần biếng lười!
Tôi, gió dịu mát hồn mệt mỏi.
Tôi cuồng phong, quét sạch rác tanh hôi,
Từ bãi rác cũ, vươn cao cỏ mới.
Tôi, Chúa Ba Ngôi, vẫn cầm lái thuyền
dẫn thuyền Giáo hội, ngày cánh chung dừng bến.
Nơi đó, ngày đó, vào giây phút không ai ngờ!
Chú Rể Giêsu, tiệc cưới thiên đàng, Giáo hội diện đối diện!□