Francis X. Maier, trên The Catholic Thing (*), ngày 21 tháng 5 năm 2025, cho hay: Đầu tháng này, tôi đã trở về sau hai tuần ở Rome để đưa tin về quá trình chuẩn bị và kết thúc mật nghị gần đây. Đó là một trải nghiệm phi thường. Vào ngày trước khi Hồng Y Prevost được bầu, một người bạn và đồng nghiệp tuyệt vời - Jayd Henricks - đã hỏi tôi rằng tôi nghĩ một giáo hoàng mới nên lấy tên giáo hoàng là gì. Tôi đã nói là Augustinô. Hơn cả Benedict hay Dominic hay bất cứ vị thánh nào khác, Thánh Augustinô là vị bổn mạng rõ ràng cho thời đại của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta đã không có một "Giáo hoàng Augustinô". Nhưng chúng ta đã có một Giáo hoàng Dòng Thánh Augustinô. Tôi nghĩ - và tôi hy vọng - điều đó có ý nghĩa. Và tôi sẽ cố gắng giải thích lý do tại sao.

Nhìn lại triều Giáo hoàng Phanxicô, tôi tự hỏi liệu một trong những chức năng chính, mặc dù không cố ý, của triều đại này có phải là tạo ra sự tách biệt rõ ràng giữa giai đoạn hậu công đồng và các xung đột của nó, và một điều gì đó sống động, hữu cơ và mới mẻ trong triều đại Giáo hoàng Leo hay không. Chúng ta đang sống trong một thời kỳ hỗn loạn. Nó tương tự như cuộc Cải cách - không phải ở các chi tiết lịch sử, mà ở các động lực và động lực cơ bản của nó. Đó là một sự tái cấu trúc sâu sắc về cách chúng ta suy nghĩ về thế giới, tổ chức xã hội và ý nghĩa của việc trở thành con người - tất cả đều được thúc đẩy bởi các công nghệ khiến máy in của Gutenberg trông giống như một món đồ chơi.

Trên thực tế, chúng ta đang ở cuối một thời đại và bắt đầu một thời đại khác. Và đó chính là chỗ Thánh Augustinô thấy mình là giám mục của Hippo, khi thế giới La Mã cổ thời sụp đổ. Thánh Augustinô luôn là người theo chủ nghĩa hiện thực, nhưng cũng là người của hy vọng. Ngài đã chăn dắt, động viên và phục vụ trung thành cho dân mình trong thời kỳ vô cùng khó khăn, đồng thời tạo ra một số tư tưởng sáng suốt và hiệu quả nhất trong lịch sử loài người. Nếu Đức Leo XIV có thể mang lại một phần sự giàu có đó thông qua việc đào tạo Augustinô của mình, Giáo hội sẽ được chữa lành và phát triển mạnh mẽ.

Chúng ta cần cuộc sống mới đó. Chúng ta cần nó vì nhiều người trong chúng ta – quá nhiều người trong chúng ta ở thế hệ của tôi – sống đức tin của mình chủ yếu như một quy tắc thực tế về hành vi hàng ngày và đạo đức xã hội tốt. Nhưng đó không phải là Kitô giáo, và chúng ta không thực sự cần Chúa Giêsu Ki-tô hay Thánh giá của Người cho bất cứ điều gì trong số đó. Người Công Giáo ở đất nước này trong lịch sử là những người ngoài cuộc và không được chào đón. Vì vậy, chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ trong thế kỷ qua để được chấp nhận vào nền văn hóa Mỹ. Theo một nghĩa nào đó, đó đã trở thành tôn giáo thực sự của chúng ta. Và chúng ta đã thành công một cách đặc biệt tốt trong việc đó – tốt đến nỗi nhiều người trong chúng ta trung thành với "người Mỹ" hơn là "người Công Giáo". Kết quả có thể dự đoán được.

Phần lớn cuộc sống của người Mỹ ngày nay là sự pha trộn giữa linh đạo vanilla không đòi hỏi nhiều thời gian và sự chú ý của chúng ta, và một chủ nghĩa vô thần tiêu dùng thực tế đòi hỏi chúng. Sự suy giảm số lượng người Công Giáo trên toàn quốc chỉ đơn giản là sự thật đang dần lộ diện thông qua những lớp tự lừa dối mà chúng ta đã tích lũy với tư cách là một Giáo hội trong hơn nửa thế kỷ. Sự thật có thể đau đớn, nhưng không bao giờ là xấu. Sự thật làm chúng ta được tự do: tự do thay đổi; tự do nhớ mình là người Công Giáo và lý do chúng ta ở đây; và tự do làm tốt hơn.

Quan điểm của tôi là: Những gì chúng ta chọn hoặc không chọn, những gì chúng ta làm hoặc không làm đều quan trọng. Thánh Augustinô đã nói rằng trung thành trong những điều nhỏ nhặt là một điều lớn lao, và những điều nhỏ nhặt chúng ta làm có thể gây ra hậu quả rất lớn. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là thành công, mà là làm chứng. Khôi phục lại sự khiêm nhường về sự bội giáo thầm lặng của chính chúng ta, nhu cầu hoán cải sâu sắc hơn của chính chúng ta và sự sáng suốt về những thách thức đối với đời sống Công Giáo ở đất nước chúng ta sắp tới - những điều này bắt đầu cho sự đổi mới của Giáo hội và quốc gia chúng ta. Và chúng ta có thể cảm ơn các phương tiện truyền thông và các nhà lãnh đạo chính trị hiện tại, ở cả hai đảng, vì đã thúc đẩy quá trình đó cùng với món quà vô tình là sự dối trá của họ.

Ông Maier tại Christendom College [ảnh: Ảnh chụp màn hình YouTube]


Lịch sử là một người thầy tuyệt vời, và một trong những bài học của nó là: Dưới áp lực, những kẻ yếu đuối sẽ rời đi. Nhưng những người trung thành sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, cam kết hơn với sự thật và do đó tự do hơn. Đó luôn là câu chuyện của Giáo hội. Và Chúa luôn chiến thắng. Luôn luôn. Bất chấp mọi sự ác ý nhắm vào Giáo hội qua nhiều thế kỷ; bất chấp những giai đoạn tồi tệ nhất của chính Giáo hội về sự vụng về và tham nhũng; bất chấp tội lỗi và thất bại của chính chúng ta và những hành động tự phá hoại tài tình nhất với tư cách là các môn đệ: Chúng ta ở đây ngày hôm nay - nhân danh Chúa, nhờ ân sủng của Người.

Thánh Augustinô cũng nói rằng mọi người luôn phàn nàn về bóng tối của thời đại; nhưng chúng ta là thời đại; chúng ta tạo nên thời đại. Và nếu chúng ta không làm cho thời đại tốt đẹp hơn nhân danh Chúa Giêsu Ki-tô, thì thời đại sẽ khiến chúng ta tệ hơn nhân danh các vị thần nhỏ hơn và xấu xí hơn. Đây là lý do tại sao cuộc sống và sự phục vụ của chúng ta đối với Giáo hội lại quan trọng.

Tôi đã làm việc trong và xung quanh Giáo hội trong 47 năm. Đó là một vinh dự lớn. Tôi đã thấy nhiều, làm nhiều và học được nhiều. Nhưng đây là vấn đề. Những điều khiến mọi người giỏi trong công việc của họ cũng có thể khiến họ mù quáng trước những khả thể khác, những giải pháp khác, những ý tưởng khác. Và đó là lý do tại sao những người Công Giáo trẻ cần học hỏi từ những con khủng long đi trước họ - những con khủng long giống như tôi, nhưng hy vọng thông minh hơn tôi– mà không bị trói buộc bởi những sai lầm và giới hạn của chúng ta.

Hầu hết chúng ta ngày nay sẽ không bao giờ được yêu cầu đổ máu vì bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì, kể cả đức tin của chúng ta. Nhưng chúng ta được yêu cầu sống vì Chúa và sống vì người khác, mỗi ngày, mỗi ngày, bất kể phải trả giá như thế nào. Cuộc sống trong Chúa Giêsu Ki-tô không phải là tập hợp những “bổn phận và điều không nên làm”. Đó là một câu chuyện tình yêu; một gia đình bạn bè gắn kết với nhau như anh chị em bởi tình yêu của họ dành cho Chúa, và tình yêu, sự khích lệ và hỗ trợ của họ dành cho nhau. Trải nghiệm về tình bạn Ki-tô giáo đó đã trở thành cốt lõi và niềm an ủi của cuộc hôn nhân và gia đình tôi. Nó đã làm cho cuộc sống của chúng tôi trở nên vô cùng phong phú với những người bạn cùng chia sẻ sứ mệnh. Và tôi không thể cầu chúc niềm vui và phước lành nào lớn hơn cho bất cứ ai đọc những dòng này.
_____________________________________________
(*) Tiểu luận này được chuyển thể từ bài phát biểu khai giảng năm 2025 của tác giả tại Cao đẳng Christendom.