MỘT LƯỠI GƯƠM XUYÊN THẤU, MỘT NIỀM TIN KIÊN VỮNG Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
SUY NIỆM LỄ Đức Mẹ SẦU BI
"Một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Mẹ" (Lc 2, 35).
Nơi tận cùng của nỗi đau bị lưỡi gươm xé nát tâm hồn, Đức Mẹ vẫn đứng ngay bên chân Thánh giá. Ở đó, nơi hủy diệt chính sự sống do chính mình rứt ruột sinh ra, Đức Mẹ vẫn giữ trọn niềm tín thác. Bởi tình yêu mến mà ngoài Đức Mẹ không ai có được, Mẹ sáng ngời trong vinh quang hiệp thông với Chúa Con để đổ tràn sự cứu độ khắp trần gian. Đức Mẹ biến đau thương thành hy lễ, biến nước mắt thành hy vọng. Học nơi Đức Mẹ, chúng ta cũng có thể đứng vững giữa bão tố cuộc đời, để dâng chính mình cùng với Đức Kitô cho phần rỗi nhân loại.
1. Mẹ trong niềm đau thẳm sâu.
Không có nỗi đau nào trên đời lớn hơn nỗi đau của một người mẹ mất con, nhất là mất con một cách thê thảm. Đức Maria đã trải qua nỗi đau ấy. Nhưng nơi Mẹ, nỗi đau còn sâu hơn bội phần: Con của Mẹ không chỉ là máu mủ của Mẹ, mà còn là Con Thiên Chúa hằng sống. Mẹ chứng kiến từng roi đòn, từng lời sỉ vả, từng nhát búa, từng chiếc đinh đóng xuyên vào thân xác Con. Mẹ nghe tiếng Con thở hổn hển, dõi mắt nhìn Con bị treo lơ lửng giữa trời và đất, bị phơi bày trước sự nhạo cười của nhân loại. Mẹ không gào thét, không đổ gục, nhưng lặng lẽ đứng đó, để một lưỡi gươm vô hình xuyên thấu tâm hồn Mẹ.
Có thể nói, nơi chân Thánh giá, chính Trái Tim Mẹ đã bị đóng đinh. Và cũng chính nơi đó, nỗi đau của Mẹ đã biến thành một của lễ. Mẹ không thể làm gì khác hơn là hiện diện, hiệp thông, và dâng hiến chính mình trong nỗi đau cùng cực ấy. Tình yêu của Mẹ không thoái lui, không tuyệt vọng, nhưng kiên vững. Nước mắt của Mẹ không khô cạn, nhưng hòa quyện với Máu Thánh Con mình để trở thành hạt giống hy vọng cho cả nhân loại.
2. Từ nỗi đau mở ra hy vọng.
Thư Do Thái viết: "Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giêsu đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện… Người đã được nhậm lời" (Dt 5, 7). Tiếng kêu ấy không ngăn cản cái chết, nhưng mở ra sự sống vĩnh cửu. Đau thương của Thập giá không khép lại trong tuyệt vọng, nhưng mở ra cánh cửa Phục sinh.
Đức Maria đã cùng Con mình đi trọn con đường đau thương ấy. Mẹ tin rằng sự im lặng của Thiên Chúa không phải là sự bỏ rơi, nhưng là mầu nhiệm cứu độ. Mẹ tin rằng cái chết không phải là chấm hết, nhưng là hạt giống để nảy sinh một sự sống mới. Bởi thế, Mẹ đứng đó - không để bi lụy, không để cay đắng, nhưng để giữ vững ngọn lửa hy vọng.
Vì thế, ngày lễ Đức Mẹ Sầu Bi không phải chỉ là ngày để ta cúi đầu trước nỗi đau, mà còn là ngày để ta ngẩng lên nhìn thấy ánh sáng của hy vọng. Hy vọng ấy không phải là mơ tưởng hão huyền, nhưng là hoa trái của tình yêu hiến dâng, hoa trái của Thập giá, hoa trái của sự tin tưởng tuyệt đối nơi Thiên Chúa.
3. Học nơi Đức Maria: biến đau thương thành hy tế.
Cuộc đời mỗi người, sớm hay muộn, ít nhiều đều có những thập giá: bệnh tật, mất mát, bế tắc, phản bội, cô đơn... Nhiều khi ta chỉ muốn chạy trốn, hoặc gục ngã, hoặc kêu trách. Nhưng lễ Đức Mẹ Sầu Bi nhắc nhở: Không ai trong chúng ta chịu đau khổ một mình. Mẹ đã đi trước, Mẹ đã nếm đủ, Mẹ đã sống trọn. Và chính nơi Mẹ, ta tìm thấy một con đường: Biến đau thương thành hy tế, biến nước mắt thành lời cầu nguyện, biến thất vọng thành tín thác.
Ai đang đau khổ, xin đừng sợ. Hãy ôm lấy thập giá đời mình, như Đức Maria đã ôm lấy xác Con. Đó không phải là đầu hàng, nhưng là hiến dâng. Đó không phải là sự chấm hết, nhưng là khởi đầu của một sự sống mới. Khi ta dám hiến dâng chính mình trong nỗi đau, ta đang cùng Đức Mẹ bước lên núi Canvê, cùng Chúa Giêsu thắp sáng hy vọng phục sinh cho thế giới.
Ai đang vui tươi, hãy lắng nghe tiếng khóc của anh chị em mình. Đừng vô tình bước qua nỗi đau người khác. Hãy dừng lại, hãy cúi xuống, hãy chìa bàn tay. Hãy cùng Mẹ Maria trở thành niềm ủi an cho người đang rớm máu. Bởi sẽ không có tình yêu chân thật, nếu nó không là thứ tình yêu đồng hành và chia sẻ.
4. Yêu mến Thánh giá, yêu mến Mẹ Sầu Bi.
Khi chiêm ngắm Đức Mẹ Sầu Bi, ta không chỉ dừng lại ở thương cảm. Ta được mời gọi yêu mến Đức Mẹ hơn, và yêu mến Thánh giá hơn. Vì Thánh giá không còn là cây treo án tử, nhưng là cây sự sống. Và Mẹ Maria không còn chỉ là người mẹ đau thương, nhưng là người mẹ trao ban cho nhân loại sức mạnh của hy vọng.
Từ đây, ta nhìn cuộc đời khác đi:
* Thấy mỗi vết thương là cơ hội để yêu mến sâu hơn.
* Thấy mỗi giọt nước mắt là hạt giống nảy mầm thành hoa trái Phục sinh.
* Thấy mỗi người anh chị em bên cạnh là hoa trái tình yêu Thiên Chúa ban cho, để ta trân trọng, để ta gìn giữ, để ta yêu thương.
(Phú Cường)
SUY NIỆM LỄ Đức Mẹ SẦU BI
"Một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Mẹ" (Lc 2, 35).
Nơi tận cùng của nỗi đau bị lưỡi gươm xé nát tâm hồn, Đức Mẹ vẫn đứng ngay bên chân Thánh giá. Ở đó, nơi hủy diệt chính sự sống do chính mình rứt ruột sinh ra, Đức Mẹ vẫn giữ trọn niềm tín thác. Bởi tình yêu mến mà ngoài Đức Mẹ không ai có được, Mẹ sáng ngời trong vinh quang hiệp thông với Chúa Con để đổ tràn sự cứu độ khắp trần gian. Đức Mẹ biến đau thương thành hy lễ, biến nước mắt thành hy vọng. Học nơi Đức Mẹ, chúng ta cũng có thể đứng vững giữa bão tố cuộc đời, để dâng chính mình cùng với Đức Kitô cho phần rỗi nhân loại.
1. Mẹ trong niềm đau thẳm sâu.
Không có nỗi đau nào trên đời lớn hơn nỗi đau của một người mẹ mất con, nhất là mất con một cách thê thảm. Đức Maria đã trải qua nỗi đau ấy. Nhưng nơi Mẹ, nỗi đau còn sâu hơn bội phần: Con của Mẹ không chỉ là máu mủ của Mẹ, mà còn là Con Thiên Chúa hằng sống. Mẹ chứng kiến từng roi đòn, từng lời sỉ vả, từng nhát búa, từng chiếc đinh đóng xuyên vào thân xác Con. Mẹ nghe tiếng Con thở hổn hển, dõi mắt nhìn Con bị treo lơ lửng giữa trời và đất, bị phơi bày trước sự nhạo cười của nhân loại. Mẹ không gào thét, không đổ gục, nhưng lặng lẽ đứng đó, để một lưỡi gươm vô hình xuyên thấu tâm hồn Mẹ.
Có thể nói, nơi chân Thánh giá, chính Trái Tim Mẹ đã bị đóng đinh. Và cũng chính nơi đó, nỗi đau của Mẹ đã biến thành một của lễ. Mẹ không thể làm gì khác hơn là hiện diện, hiệp thông, và dâng hiến chính mình trong nỗi đau cùng cực ấy. Tình yêu của Mẹ không thoái lui, không tuyệt vọng, nhưng kiên vững. Nước mắt của Mẹ không khô cạn, nhưng hòa quyện với Máu Thánh Con mình để trở thành hạt giống hy vọng cho cả nhân loại.
2. Từ nỗi đau mở ra hy vọng.
Thư Do Thái viết: "Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giêsu đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện… Người đã được nhậm lời" (Dt 5, 7). Tiếng kêu ấy không ngăn cản cái chết, nhưng mở ra sự sống vĩnh cửu. Đau thương của Thập giá không khép lại trong tuyệt vọng, nhưng mở ra cánh cửa Phục sinh.
Đức Maria đã cùng Con mình đi trọn con đường đau thương ấy. Mẹ tin rằng sự im lặng của Thiên Chúa không phải là sự bỏ rơi, nhưng là mầu nhiệm cứu độ. Mẹ tin rằng cái chết không phải là chấm hết, nhưng là hạt giống để nảy sinh một sự sống mới. Bởi thế, Mẹ đứng đó - không để bi lụy, không để cay đắng, nhưng để giữ vững ngọn lửa hy vọng.
Vì thế, ngày lễ Đức Mẹ Sầu Bi không phải chỉ là ngày để ta cúi đầu trước nỗi đau, mà còn là ngày để ta ngẩng lên nhìn thấy ánh sáng của hy vọng. Hy vọng ấy không phải là mơ tưởng hão huyền, nhưng là hoa trái của tình yêu hiến dâng, hoa trái của Thập giá, hoa trái của sự tin tưởng tuyệt đối nơi Thiên Chúa.
3. Học nơi Đức Maria: biến đau thương thành hy tế.
Cuộc đời mỗi người, sớm hay muộn, ít nhiều đều có những thập giá: bệnh tật, mất mát, bế tắc, phản bội, cô đơn... Nhiều khi ta chỉ muốn chạy trốn, hoặc gục ngã, hoặc kêu trách. Nhưng lễ Đức Mẹ Sầu Bi nhắc nhở: Không ai trong chúng ta chịu đau khổ một mình. Mẹ đã đi trước, Mẹ đã nếm đủ, Mẹ đã sống trọn. Và chính nơi Mẹ, ta tìm thấy một con đường: Biến đau thương thành hy tế, biến nước mắt thành lời cầu nguyện, biến thất vọng thành tín thác.
Ai đang đau khổ, xin đừng sợ. Hãy ôm lấy thập giá đời mình, như Đức Maria đã ôm lấy xác Con. Đó không phải là đầu hàng, nhưng là hiến dâng. Đó không phải là sự chấm hết, nhưng là khởi đầu của một sự sống mới. Khi ta dám hiến dâng chính mình trong nỗi đau, ta đang cùng Đức Mẹ bước lên núi Canvê, cùng Chúa Giêsu thắp sáng hy vọng phục sinh cho thế giới.
Ai đang vui tươi, hãy lắng nghe tiếng khóc của anh chị em mình. Đừng vô tình bước qua nỗi đau người khác. Hãy dừng lại, hãy cúi xuống, hãy chìa bàn tay. Hãy cùng Mẹ Maria trở thành niềm ủi an cho người đang rớm máu. Bởi sẽ không có tình yêu chân thật, nếu nó không là thứ tình yêu đồng hành và chia sẻ.
4. Yêu mến Thánh giá, yêu mến Mẹ Sầu Bi.
Khi chiêm ngắm Đức Mẹ Sầu Bi, ta không chỉ dừng lại ở thương cảm. Ta được mời gọi yêu mến Đức Mẹ hơn, và yêu mến Thánh giá hơn. Vì Thánh giá không còn là cây treo án tử, nhưng là cây sự sống. Và Mẹ Maria không còn chỉ là người mẹ đau thương, nhưng là người mẹ trao ban cho nhân loại sức mạnh của hy vọng.
Từ đây, ta nhìn cuộc đời khác đi:
* Thấy mỗi vết thương là cơ hội để yêu mến sâu hơn.
* Thấy mỗi giọt nước mắt là hạt giống nảy mầm thành hoa trái Phục sinh.
* Thấy mỗi người anh chị em bên cạnh là hoa trái tình yêu Thiên Chúa ban cho, để ta trân trọng, để ta gìn giữ, để ta yêu thương.
(Phú Cường)