RẤT MONG MANH
“Satan, lui lại đàng sau Thầy!”.
“Ân sủng không phải là thứ ta sở hữu, mà là dòng chảy ta phải ở lại trong đó!” - Jean-Pierre de Caussade - Rời khỏi dòng chảy ấy chỉ một thoáng thôi, ân sủng cũng trở thành khoảng cách. Cái mong manh của ân sủng không nằm ở Thiên Chúa, mà ở sự bất định nơi lòng người.
Kính thưa Anh Chị em,
Vì sự bất định nơi lòng người, ân sủng ‘rất mong manh’ - một chủ đề khá bất ngờ trong Lời Chúa hôm nay. Chúa Giêsu vừa khen Phêrô, rồi chỉ một chốc sau - không thương tiếc - Ngài quở trách ông, “Satan, lui lại đàng sau Thầy!”.
Ân sủng, nếu không hoà quyện với thập giá sẽ ‘rất mong manh!’. Thật khó để tưởng tượng một sa ngã lớn hơn nơi Phêrô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy! “Này anh Simôn con ông Giôna, anh thật là người có phúc!” - “Satan, lui ra đàng sau Thầy!”. “Đôi khi những cám dỗ lớn nhất lại đến ngay sau những ân sủng lớn lao nhất!” - Fulton Sheen. Phêrô là minh họa rõ nét: vừa mới được gọi là “Tảng Đá”, phút sau đã bị gọi là “Satan”.
Chúa Giêsu nặng lời với Phêrô vì từ việc tuyên xưng một đức tin sâu sắc, ông đã cho phép một nỗi sợ không đáng có ám ảnh; để rồi từ chối kế hoạch của Thiên Chúa. Sự quở trách dành cho Phêrô là hành động của một tình yêu giúp ông thoát khỏi sự tê liệt của sợ hãi; Chúa Giêsu muốn Phêrô can đảm chấp nhận và xác tín hơn về sự cần thiết của thập giá. Lòng dũng cảm cung cấp sức mạnh, chữa lành lo lắng, kiến tạo niềm vui; và niềm tin là phương dược hoá giải mọi sợ hãi. “Đừng sợ rằng đời bạn sẽ kết thúc, nhưng hãy sợ rằng nó chưa bao giờ thực sự bắt đầu!” - Henry Newman. Phêrô phải từ bỏ nỗi sợ để thực sự bước vào đời sống mới mà thập giá ‘khai mở’.
Điều tương tự cũng đã xảy ra với Môsê và Aharon - những con người đẹp lòng Chúa - vậy mà, ‘ân phúc’ và ‘đặc quyền’ của họ xem ra vẫn ‘rất mong manh’ khi hai ông không được vào Đất Hứa chỉ vì hồ nghi đánh vào tảng đá có mạch nước đến hai lần. “Bạn chẳng bao giờ biết mình thật sự tin điều gì cho đến khi điều đó trở thành chuyện sống chết!” - C.S. Lewis. Môsê để nỗi sợ và tức giận lấn át đức tin, dù bao lần chứng kiến quyền năng Chúa. Thánh Vịnh đáp ca không chỉ dành cho Israel nhưng cho cả Môsê, Aharon và cả chúng ta, “Ước gì anh em nghe tiếng Chúa! Người phán: Các ngươi chớ cứng lòng!”.
Anh Chị em,
“Satan, lui ra đàng sau Thầy!”. Thập giá nào đang khiến bạn sợ hãi và lo lắng; điều gì làm bạn và tôi tê liệt hoặc ít nhất, cám dỗ chúng ta chùn bước và không dám tiến về phía trước? Hãy suy nghĩ như Chúa Giêsu chứ không như suy nghĩ của loài người; hãy tin, tất cả đều được Thiên Chúa sử dụng vào mục đích tốt. Ngài sẽ ban cho chúng ta nhiều đức tính cần thiết để tiến lên. “Chúng ta không nhất thiết nghi ngờ rằng Thiên Chúa sẽ làm điều tốt nhất cho mình; ta chỉ băn khoăn rằng điều tốt nhất đó sẽ đau đớn đến mức nào!” - C.S. Lewis.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con bước ra một thoáng, ân sủng hoá xa xôi - xin kéo con về thật gần. Dạy con ở lại mà tin!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Satan, lui lại đàng sau Thầy!”.
“Ân sủng không phải là thứ ta sở hữu, mà là dòng chảy ta phải ở lại trong đó!” - Jean-Pierre de Caussade - Rời khỏi dòng chảy ấy chỉ một thoáng thôi, ân sủng cũng trở thành khoảng cách. Cái mong manh của ân sủng không nằm ở Thiên Chúa, mà ở sự bất định nơi lòng người.
Kính thưa Anh Chị em,
Vì sự bất định nơi lòng người, ân sủng ‘rất mong manh’ - một chủ đề khá bất ngờ trong Lời Chúa hôm nay. Chúa Giêsu vừa khen Phêrô, rồi chỉ một chốc sau - không thương tiếc - Ngài quở trách ông, “Satan, lui lại đàng sau Thầy!”.
Ân sủng, nếu không hoà quyện với thập giá sẽ ‘rất mong manh!’. Thật khó để tưởng tượng một sa ngã lớn hơn nơi Phêrô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy! “Này anh Simôn con ông Giôna, anh thật là người có phúc!” - “Satan, lui ra đàng sau Thầy!”. “Đôi khi những cám dỗ lớn nhất lại đến ngay sau những ân sủng lớn lao nhất!” - Fulton Sheen. Phêrô là minh họa rõ nét: vừa mới được gọi là “Tảng Đá”, phút sau đã bị gọi là “Satan”.
Chúa Giêsu nặng lời với Phêrô vì từ việc tuyên xưng một đức tin sâu sắc, ông đã cho phép một nỗi sợ không đáng có ám ảnh; để rồi từ chối kế hoạch của Thiên Chúa. Sự quở trách dành cho Phêrô là hành động của một tình yêu giúp ông thoát khỏi sự tê liệt của sợ hãi; Chúa Giêsu muốn Phêrô can đảm chấp nhận và xác tín hơn về sự cần thiết của thập giá. Lòng dũng cảm cung cấp sức mạnh, chữa lành lo lắng, kiến tạo niềm vui; và niềm tin là phương dược hoá giải mọi sợ hãi. “Đừng sợ rằng đời bạn sẽ kết thúc, nhưng hãy sợ rằng nó chưa bao giờ thực sự bắt đầu!” - Henry Newman. Phêrô phải từ bỏ nỗi sợ để thực sự bước vào đời sống mới mà thập giá ‘khai mở’.
Điều tương tự cũng đã xảy ra với Môsê và Aharon - những con người đẹp lòng Chúa - vậy mà, ‘ân phúc’ và ‘đặc quyền’ của họ xem ra vẫn ‘rất mong manh’ khi hai ông không được vào Đất Hứa chỉ vì hồ nghi đánh vào tảng đá có mạch nước đến hai lần. “Bạn chẳng bao giờ biết mình thật sự tin điều gì cho đến khi điều đó trở thành chuyện sống chết!” - C.S. Lewis. Môsê để nỗi sợ và tức giận lấn át đức tin, dù bao lần chứng kiến quyền năng Chúa. Thánh Vịnh đáp ca không chỉ dành cho Israel nhưng cho cả Môsê, Aharon và cả chúng ta, “Ước gì anh em nghe tiếng Chúa! Người phán: Các ngươi chớ cứng lòng!”.
Anh Chị em,
“Satan, lui ra đàng sau Thầy!”. Thập giá nào đang khiến bạn sợ hãi và lo lắng; điều gì làm bạn và tôi tê liệt hoặc ít nhất, cám dỗ chúng ta chùn bước và không dám tiến về phía trước? Hãy suy nghĩ như Chúa Giêsu chứ không như suy nghĩ của loài người; hãy tin, tất cả đều được Thiên Chúa sử dụng vào mục đích tốt. Ngài sẽ ban cho chúng ta nhiều đức tính cần thiết để tiến lên. “Chúng ta không nhất thiết nghi ngờ rằng Thiên Chúa sẽ làm điều tốt nhất cho mình; ta chỉ băn khoăn rằng điều tốt nhất đó sẽ đau đớn đến mức nào!” - C.S. Lewis.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con bước ra một thoáng, ân sủng hoá xa xôi - xin kéo con về thật gần. Dạy con ở lại mà tin!”, Amen.
(Tgp. Huế)