ĐÁNH CƯỢC VỚI LÒNG THƯƠNG XÓT
“Chủ đã khen người quản lý bất lương đó hành động khôn khéo”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật bất ngờ khi gọi dụ ngôn Tin Mừng hôm nay là dụ ngôn “Đánh Cược Với Lòng Thương Xót”. Phải chăng một phần vì dụ ngôn nằm ngay sau một loạt dụ ngôn tuyệt đẹp về lòng nhân từ của Thiên Chúa: “Con chiên bị lạc”, “Đồng bạc bị mất” và “Người cha nhân hậu”. Có lẽ như vậy, chúng ta cùng tìm hiểu!

Dụ ngôn nói về một quản gia sắp bị sa thải, nhưng anh đã tận dụng thời giờ còn lại để đóng vai một quản lý hoàn hảo; anh làm mọi sự như đang nhân danh lòng hào hiệp của chủ. Anh gọi từng con nợ, giảm tô cho họ để về sau, may ra họ sẽ cứu anh. Và xem ra anh chẳng e dè với chủ - người “chẳng bao giờ quên một hành vi nào” - bài đọc một. Tại sao anh liều lĩnh thế? “Vận may ưu ái những ai dám táo bạo!” - Virgil.

Anh dám liều vì anh hầu chắc chủ anh là một người quá nhân hậu; và dẫu sắp cho anh thôi việc, ông vẫn lờ đi một lần chót như đã lờ đi cho anh bao lần trong quá khứ. Anh hoàn toàn đúng! Chủ khen anh - không vì anh gian dối, nhưng một đàng vì anh nhạy bén - ít nữa về những ngày sắp sa cơ - và đàng khác, vì anh biết tận dụng cơ hội cuối cùng để đánh cược vào sự đại lượng của ông. Quả vậy, chủ anh tuyệt đối nhân từ với anh - ít nữa một lần sau hết. “Tín thác vào lòng thương xót Chúa là canh bạc táo bạo và chắc thắng nhất!” - Claude Colombière.

Với Chúa, ai trong chúng ta cũng ít nhiều ‘bất lương’. Chớ gì như người quản gia, chúng ta cũng có một nhạy bén không phải để chuẩn bị cho những ngày cuối đời, nhưng nhạy bén cho đời đời, cho vĩnh cửu hầu dám ‘đánh cược vào lòng thương xót’ của Chúa.

Luật Biển Đức có một chương gọi là “Khí cụ các việc lành”, và điều cuối cùng trong “hộp đồ nghề” ấy là “Đừng bao giờ thất vọng!”. Khi mọi công cụ khác không còn hữu dụng, vẫn còn ‘bảo huấn’ này. Đó là “công cụ” đơn sơ nhưng không thể thiếu, vì chỉ cần cậy trông tuyệt đối vào lòng thương xót của Chúa, mọi con đường khoá kín đều có thể được mở ra. Hy vọng không khước từ thực tại, nhưng dám nhìn vào đó và nói, “Thiên Chúa lớn hơn!”. Đây chính là ‘cú cược’ đẹp nhất của đời người, một canh bạc chắc thắng, vì chúng ta cá cược vào một Đấng luôn trung tín. “Khi đã chọn hy vọng, mọi sự đều khả thi!” - Christopher Reeve.

Anh Chị em,

“Chủ đã khen người quản lý bất lương”. Một ngày kia, ai trong chúng ta cũng trả lẽ trước Chủ; may thay - dù vắn hay dài - mỗi người đều có ‘thời giờ còn lại’ của mình. Khi công sức, tài năng, của cải đều giới hạn, chúng ta vẫn còn một ‘bửu bối’ cuối cùng là “Đừng bao giờ thất vọng!”. Hãy nhìn lại! Có lẽ chúng ta đã từng ‘bất lương’ khi lạm dụng quyền lực, tiền bạc, hay danh vọng; nhưng rồi sẽ đến lúc, chúng ta phải đứng trước cửa định mệnh. Khi ấy, chỉ còn một chọn lựa khôn ngoan, liều mình ngã vào vòng tay Thiên Chúa, dám đánh cược với lòng nhân ái của Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giúp con tỉnh thức và nhạy bén, biết chớp lấy cơ hội để hoán cải, liều hy vọng vào một “Thiên Chúa lớn hơn!”, Amen.

(Tgp. Huế)