
Kathleen N. Hattrup của tạp chí Aleteia, ngày 16/09/25, tường thuật rằng: Sau khi hai người phụ nữ chia sẻ những chứng từ ấn tượng về kinh nghiệm của sự dữ và sức mạnh của sự tha thứ, Đức Giáo Hoàng Leo đã nói về chiến thắng của tình yêu.
Thực vậy, trong khuôn khổ các hoạt động của Năm Thánh Hy Vọng 2025, Đức Giáo Hoàng Leo đã chủ sự một buổi cầu nguyện vào ngày lễ Đức Mẹ Sầu Bi (15 tháng 9) cho các tín hữu hành hương tham gia sự kiện được gọi là "Năm Thánh An Ủi".
Đức Thánh Cha đã trao cho họ bức ảnh Agnus Dei, Chiên Thiên Chúa: "Người là Chiên Thiên Chúa, Đấng ban cho chúng ta Chúa Thánh Thần, Đấng An Ủi không bao giờ rời bỏ chúng ta."
Buổi lễ Phụng vụ Lời Chúa, với khoảng 9,000 người hành hương, bao gồm lời chứng của hai người phụ nữ đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát người thân vô cùng đau thương.
Một trong những người phụ nữ đã chia sẻ lời chứng của mình là Diane Foley đến từ Hoa Kỳ. Con trai bà, nhà báo James Foley, đã bị Nhà nước Hồi giáo (IS) chặt đầu tại Syria vào tháng 8 năm 2014.
Vatican News tóm tắt:
Bà Foley đã chia sẻ cuộc đấu tranh của mình để không trở nên cay đắng nhưng vẫn hướng về Chúa bất chấp cơn giận dữ. Bà hướng về Đức Maria, người có con trai cũng bị giết mặc dù vô tội, và nói rằng tấm gương của Đức Mẹ đã dạy bà bước đi trong đức tin và sự tin tưởng vào Chúa.
Sau khi hai chiến binh thánh chiến thuộc cái gọi là "Tế bào Beatles" bị bắt và đưa ra xét xử tại Hoa Kỳ, bà Foley đã yêu cầu được gặp Alexanda Kotey, một trong những người đã giết con trai bà. Trong cuộc gặp gỡ, ông Kotey đã bày tỏ "rất hối hận", bà Foley nói. "Chúa đã ban cho tôi ân sủng để nhìn nhận anh ấy như một tội nhân đồng loại cần được thương xót, giống như tôi", bà nói.
Chứng từ còn lại đến từ một phụ nữ Ý, Lucia Di Mauro Montanino, người có chồng, một nhân viên bảo vệ, đã bị một nhóm thanh niên sát hại ở Naples.
Vài năm sau khi Antonio, người trẻ nhất trong nhóm, 17 tuổi, bị kết án 22 năm tù, anh đã xin gặp bà Di Mauro và xin bà tha thứ.
Bà nói: "Trước mặt tôi, tôi thấy một cậu bé đang run rẩy, khóc lóc, van xin sự tha thứ, và điều duy nhất có thể làm là ôm thật chặt. Ở đó, tôi cảm thấy trong mình khao khát và khả năng biến nỗi đau thành một điều gì đó mới mẻ."
Khi Antonio được thả ra dưới sự giám sát sớm 14 năm, bà Di Mauro đã đồng hành cùng anh và gia đình mới "trên con đường tái sinh quanh co."
Bà nói: "Hòa giải đòi hỏi một cuộc gặp gỡ chủ động, và đó là điều đã cho phép Antonio xây dựng một cuộc sống mới và cho phép tôi hiểu được cái chết của chồng mình".
Biến những câu hỏi của chúng ta thành lời cầu xin
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha đã nói về việc nỗi đau khơi dậy những thắc mắc, giống như Thánh Augustinô đã vật lộn với câu hỏi tại sao lại có quá nhiều điều ác. Đức Leo đã trích dẫn lời Đức Phanxicô khi nói về sức mạnh chữa lành của những giọt nước mắt liên đới.
Và ngài cũng đưa ra lời kêu gọi này: "nỗi đau không được phép sinh ra bạo lực, và bạo lực không bao giờ có tiếng nói cuối cùng, bởi vì nó bị chinh phục bởi một tình yêu biết tha thứ."
Sau đây là nguyên văn bài giảng của ngài, dựa vào bản tiếng Anh của Tòa Thánh:
“Hãy an ủi, hãy an ủi dân Ta” (Is 40:1). Đây là lời kêu gọi của tiên tri Isaia, vẫn còn vang vọng cho đến ngày nay, kêu gọi chúng ta chia sẻ sự an ủi của Thiên Chúa với rất nhiều anh chị em đang trải qua những hoàn cảnh yếu đuối, buồn bã và đau khổ. Đối với những ai đang than khóc, tuyệt vọng, đau ốm và than khóc, lời loan báo mang tính tiên tri về ước muốn của Chúa là chấm dứt đau khổ và biến nó thành niềm vui vẫn vang vọng rõ ràng.
Về điều này, tôi xin một lần nữa cảm ơn hai người đã chia sẻ chứng từ của họ. Chúng ta có thể biến đổi mọi đau khổ nhờ ân sủng của Chúa Giêsu Kitô. Cảm ơn các bạn! Ngôi Lời đầy lòng thương xót này, đã nhập thể trong Chúa Kitô, chính là Người Samaria nhân hậu được nói đến trong Tin Mừng: chính Người xoa dịu vết thương của chúng ta; chính Người chăm sóc chúng ta. Trong những lúc tăm tối, ngay cả khi mọi vẻ bề ngoài đều cho thấy điều ngược lại, Thiên Chúa vẫn không bỏ rơi chúng ta. Đúng hơn, chính trong những khoảnh khắc này, hơn bao giờ hết, chúng ta được mời gọi đặt niềm hy vọng vào sự gần gũi của Đấng Cứu Thế, Đấng không bao giờ bỏ rơi chúng ta.
Chúng ta tìm kiếm ai đó để an ủi mình, nhưng thường không tìm thấy. Đôi khi, chúng ta thậm chí còn gặp khó khăn trong việc lắng nghe tiếng nói của những người chân thành muốn chia sẻ nỗi đau của chúng ta. Điều này vẫn thường xảy ra. Có những tình huống mà lời nói không giúp ích gì và gần như trở nên vô nghĩa. Trong những khoảnh khắc như thế, có lẽ chỉ còn lại nước mắt, nhưng đôi khi ngay cả nước mắt cũng cạn khô. Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã từng gợi lại những giọt nước mắt của Maria Mađalêna, bối rối và cô đơn trước ngôi mộ trống của Chúa Giêsu. “Bà ấy chỉ đơn giản là khóc,” ngài nói. “Anh chị em thấy đấy, có những lúc trong đời chúng ta, nước mắt chính là chiếc kính giúp chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu. Có một khoảnh khắc trong đời, chỉ có nước mắt mới chuẩn bị cho chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu. Và thông điệp của người phụ nữ này là gì? ‘Tôi đã nhìn thấy Chúa.’” [1]
Anh chị em thân mến, nước mắt là ngôn ngữ diễn tả những cảm xúc sâu thẳm của một trái tim bị tổn thương. Nước mắt là tiếng kêu thầm lặng cầu xin lòng trắc ẩn và an ủi. Hơn nữa, chúng còn thanh tẩy và làm trong sạch đôi mắt, cảm xúc và suy nghĩ của chúng ta. Chúng ta không nên xấu hổ khi khóc; đó là cách thể hiện nỗi buồn và khát khao một thế giới mới. Khóc nói lên bản chất con người chúng ta, vốn yếu đuối và bị thử thách, nhưng được định sẵn để hướng đến niềm vui.
Nơi nào có đau khổ, câu hỏi không thể tránh khỏi nảy sinh: Tại sao lại có quá nhiều điều xấu xa? Nó đến từ đâu? Tại sao nó lại xảy đến với tôi? Trong cuốn Tự Thú, Thánh Augustinô viết:
“Con tìm kiếm nguồn gốc của sự dữ... Gốc rễ của nó là gì, và mầm mống của nó là gì?... Vậy thì nó đến từ đâu, khi Thiên Chúa nhân lành đã làm cho mọi sự nên tốt đẹp?... Những câu hỏi như vậy cứ quanh quẩn trong tâm hồn bất an của con... Nhưng trong trái tim con, có một chỗ đứng vững chắc và ổn định cho đức tin, trong Giáo Hội Công Giáo, nơi Chúa Kitô, Chúa và Đấng Cứu Độ của chúng ta, một đức tin mà con không muốn từ bỏ, mặc dù về nhiều mặt, đức tin này vẫn còn non nớt và do dự” (VII, 5).
Kinh Thánh dẫn dắt chúng ta trên hành trình từ nghi vấn đến đức tin. Dĩ nhiên, có những câu hỏi khiến chúng ta tự vấn, chia rẽ nội tâm và tách biệt chúng ta khỏi thực tại. Có những suy nghĩ không mang lại kết quả. Nếu chúng cô lập chúng ta và dẫn chúng ta đến tuyệt vọng, chúng cũng hạ thấp trí thông minh của chúng ta. Sẽ tốt hơn, như trong các Thánh Vịnh, nếu chúng ta biến những câu hỏi của mình thành những lời cầu xin, than thở và khẩn cầu cho công lý và hòa bình mà Chúa đã hứa ban cho chúng ta. Bằng cách này, chúng ta xây dựng một cây cầu hướng tới thiên đàng, ngay cả khi dường như không nhận được phản hồi. Trong Giáo hội, chúng ta tìm kiếm bầu trời rộng mở, đó là Chúa Giêsu, cầu nối giữa Thiên Chúa và con người. Niềm an ủi được tìm thấy khi đức tin đứng vững “vững chắc và ổn định” ở nơi mà nó từng “mơ hồ và do dự” như một con thuyền giữa bão tố.
Nơi nào có sự dữ, chúng ta phải tìm kiếm sự an ủi và ủi an có thể chiến thắng nó và không cho nó chút nào sự khoan nhượng. Trong Giáo hội, điều này có nghĩa là không bao giờ cô đơn. Việc tựa đầu vào một bờ vai an ủi, tìm thấy một người cùng khóc với bạn và tiếp thêm sức mạnh cho bạn là một liều thuốc mà chúng ta không thể thiếu, bởi vì đó là dấu chỉ của tình yêu. Nơi nào nỗi đau sâu thẳm, niềm hy vọng đến từ sự hiệp thông phải càng mạnh mẽ hơn. Và niềm hy vọng này không làm chúng ta thất vọng.
Những lời chứng chúng ta đã nghe nói về một chân lý: nỗi đau không được phép khơi dậy bạo lực, và bạo lực không bao giờ có tiếng nói cuối cùng, bởi vì nó bị chinh phục bởi một tình yêu biết tha thứ. Chúng ta có thể hy vọng đạt được sự tự do nào lớn hơn sự tự do đến từ sự tha thứ? Nhờ ân sủng, sự tha thứ có sức mạnh mở ra những trái tim, bất kể những gì họ đã trải qua. Bạo lực phải chịu đựng không thể xóa nhòa, nhưng sự tha thứ được ban cho những người xúc phạm chúng ta là một sự nếm trước Nước Thiên Chúa trên trần gian. Chính hoa trái công trình của Thiên Chúa đã chấm dứt sự dữ và thiết lập công lý. Sự cứu chuộc là lòng thương xót, và nó có thể mang lại cho chúng ta một tương lai tốt đẹp hơn, ngay cả khi chúng ta chờ đợi Chúa trở lại. Chỉ mình Ngài mới lau khô mọi giọt nước mắt và mở ra cho chúng ta cuốn sách lịch sử, cho phép chúng ta đọc những trang sách mà ngày nay chúng ta không thể hiểu được (x. Kh 5).
Còn với anh chị em, thưa anh chị em, những người đã chịu đựng bất công và bạo lực, Đức Maria lặp lại sứ điệp của ngài: "Ta là mẹ các con". Và Chúa nói với anh chị em từ sâu thẳm trái tim mình: "Con là con trai của Ta; con là con gái của Ta". Không ai có thể lấy đi món quà bản thân này được ban tặng cho mỗi người trong anh chị em. Giáo Hội, mà một số thành viên không may đã làm tổn thương anh chị em, hôm nay cùng anh chị em quỳ gối trước Mẹ của chúng ta. Xin cho tất cả chúng ta học hỏi từ Mẹ cách bảo vệ những người dễ bị tổn thương nhất bằng sự dịu dàng! Xin cho chúng ta học cách lắng nghe những vết thương của anh chị em và cùng nhau bước đi. Xin cho chúng ta nhận được từ Đức Mẹ Sầu Bi sức mạnh để nhận ra rằng cuộc sống không chỉ được định nghĩa bởi những điều bất hạnh mà chúng ta phải chịu đựng, mà còn bởi tình yêu của Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi chúng ta và dẫn dắt toàn thể Giáo Hội.
Hơn nữa, lời của Thánh Phaolô cho thấy rằng khi chúng ta nhận được sự an ủi từ Thiên Chúa, thì chúng ta có khả năng mang lại sự an ủi cho người khác. Thánh Tông Đồ viết: “Người an ủi chúng ta trong mọi cơn gian nan thử thách, để chúng ta có thể dùng sự an ủi mà chính chúng ta đã được Thiên Chúa an ủi để an ủi những ai lâm cảnh gian nan khốn khó” (2 Cr 1:4). Thiên Chúa thấu suốt những bí mật trong lòng chúng ta; chúng ta đừng ngăn cản Người an ủi chúng ta bằng cách nghĩ rằng chúng ta chỉ có thể cậy dựa vào sức mạnh của chính mình.
Anh chị em thân mến, vào cuối buổi canh thức này, anh chị em sẽ nhận được một món quà nhỏ: Kinh Chiên Thiên Chúa. Đó là một dấu chỉ mà chúng ta có thể mang về nhà như một lời nhắc nhở về chiến thắng của thiện trên ác: mầu nhiệm Chúa Giêsu, về cái chết và sự phục sinh của Người. Người là Chiên Con ban cho chúng ta Chúa Thánh Thần, Đấng An Ủi không bao giờ rời bỏ chúng ta. Người an ủi chúng ta trong những lúc cần thiết và củng cố chúng ta bằng ân sủng của Người (x. Cv 15:31).
Những người thân yêu của chúng ta, những người đã xa cách chúng ta bởi cái chết, không hề mất đi và không tan biến vào hư không. Cuộc sống của họ thuộc về Chúa, Đấng Chăn Chiên Nhân Lành, Đấng ôm ấp và giữ chặt họ. Một ngày nào đó, Người sẽ trả họ về với chúng ta để chúng ta cùng nhau tận hưởng hạnh phúc vĩnh cửu.
Anh chị em thân mến, cũng như nỗi đau bản thân, thì nỗi đau tập thể cũng tồn tại trong thời đại của chúng ta. Toàn thể dân tộc đang bị đè bẹp bởi gánh nặng của bạo lực, đói khát và chiến tranh, và họ đang kêu cầu hòa bình. Tiếng kêu to lớn này thúc giục chúng ta cầu nguyện, hành động để chấm dứt mọi bạo lực và mang lại hòa bình cho những ai đau khổ. Trên hết, nó cầu xin Thiên Chúa, Đấng có trái tim rung động vì lòng thương xót, đem Nước Người đến. Niềm an ủi đích thực mà chúng ta phải mang đến cho những người xung quanh là cho thấy rằng hòa bình là điều có thể, và nó lớn lên trong mỗi chúng ta, nếu chúng ta không kìm hãm nó. Mong rằng các nhà lãnh đạo quốc gia đặc biệt quan tâm đến tiếng khóc của biết bao trẻ em vô tội và đảm bảo cho các em một tương lai được bảo vệ và an ủi.
Ngay cả giữa bao nhiêu sự kiêu ngạo, chúng ta tin chắc rằng Thiên Chúa sẽ khơi dậy những trái tim và đôi tay để giúp đỡ và an ủi: những người kiến tạo hòa bình có thể an ủi những ai đang đau khổ và buồn phiền. Cùng nhau, như Chúa Giêsu đã dạy, chúng ta sẽ tuyên xưng với niềm tin mạnh mẽ hơn: “Nước Cha trị đến!”
______________________________________
[1] Francesco, Suy niệm buổi sáng tại Nhà nguyện Domus Sanctae Marthae (ngày 2 tháng 4 năm 2013).